3 thg 2, 2020

Thiết lập - Chương 229 (Toàn văn hoàn)

Chương 229: Gặp lại - Hạ



Phòng ngủ rất yên tĩnh, ánh sáng được giảm tới cường độ vừa phải, ngoài cửa sổ là dòng sông sao sáng chói mỹ lệ

Trì Tả nhìn thời gian, đã sắp về đêm rồi.

Người trên giường còn đang mê man, lồng ngực và hơi thở nhẹ nhàng phập phồng, cho dù nhắm mắt nhưng nhìn khuôn mặt cũng kia có thể thấy được nét ngông nghênh. Trì Tả vô thức duỗi ngón cái ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, y biết với tình trạng sức khỏe của Phượng Tắc thì người này sẽ không hôn mê lâu nữa đâu, hơi do dự vài giây, đứng dậy đi tới căn tin.

Binh lính làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, đa số đều đã ăn tối xong, mà vị thiếu tá nào đó phải chỉ huy cấp dưới đi kéo phi thuyền, còn phải chịu trách nhiệm nhặt xác, bây giờ mới có thời gian ngồi ăn, thấy cậu bèn tiến tới chào hỏi: “Thiếu tướng.”

Trì Tả ừ một tiếng, chào hỏi vài câu rồi tiến vào phòng bếp.

Đầu bếp giật mình: “Thiếu tướng?”

“Cho tôi mượn phòng bếp một chút.” Trì Tả quan sát nguyên liệu nấu ăn, vén tay áo lên bắt đầu nấu cơm. Thực ra đồ ăn ở đây không tệ, mà y cũng không kén chọn trong việc ăn uống cho lắm, chỉ là hiển nhiên người nào đó không hề nghĩ vậy, để tránh nhỡ đâu, y nên tự nấu thì hơn.

Đầu bếp càng kinh ngạc hơn, vội vàng tiến tới: “Thiếu tướng, ngài muốn ăn gì cứ bảo tôi nấu.”

“Không cần, cậu còn đang bận việc.”

Đầu bếp không hiểu nổi, bối rối nhìn thiếu tá xin giúp đỡ. Thiếu tá xua tay ra hiệu không cần xen vào, sau đó đứng bên cạnh yên lặng quan sát, hắn biết Trì Tả có thể nấu ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon, nhưng bình thường người này đều ăn cơm ở căn tin, căn bản không cần tự nấu, bởi vậy hắn cũng chỉ nghe nói mà thôi.

Nghe nói bình thường Trì Tả chỉ nấu cơm cho mấy người như Trì Hải Thiên và Việt Thời, rất nhiều người trong quân đoàn đều hy vọng có một ngày được hưởng tài nghệ nấu nướng của Trì Tả, hơn nữa còn cực kỳ mong mỏi, vì vậy tin này mới lọt vào tai hắn, ai mà ngờ hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến.

Thiếu tá chậm rãi tiến tới: “Thiếu tướng, đang nấu cho người kia à?”

“Ừm.”

Quả nhiên! Thiếu tá giật mình, nghĩ thầm phân biệt đối xử quá đi mà, bọn họ là cấp dưới thì thôi, nghe đồn tới Leo một năm cũng chỉ có thể ăn trực được vài lần, mỗi lần cũng phải chọn thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa mới được, ấy vậy mà bây giờ Trì Tả lại chủ động xắn tay vào bếp, có cần thiên vị tới vậy không? Người ngoài hành tinh tốt đẹp đến thế cơ à? Bọn họ có ăn hợp đồ ăn ở đây không chứ!

Trì Tả bận rộn liếc hắn một cái: “Cậu vẫn chưa đi ăn à?”

Thiếu tá ho khan, rất muốn mở lời đề nghị ăn ké, mặt dày nói: “Lát nữa tôi đi, đúng rồi, cậu ấy tỉnh rồi hả?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy…” Vậy ngài nấu cơm làm gì? Ai biết bao giờ người kia mới tỉnh? Nhỡ tỉnh rồi không đói thì làm sao?

Đại khái là Trì Tả có thể đoán hết suy nghĩ trong đầu hắn lúc này, đáp: “Cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi, việc tôi giao cậu đã làm xong chưa?”

“Ừa, đã xong xuôi rồi.”

Trì Tả biết rõ ý định ban đầu của Phượng Tắc là đi tìm cha nuôi để tính sổ, gật đầu: “Cứ để đó, để cậu ấy tự xử lý.”

“Như vậy… Ổn chứ?” Thiếu tá chần chừ, những thứ xuất hiện trong lỗ giun đa số đều đến từ vĩ độ khác, có giá trị nghiên cứu khoa học, bởi vậy trên cơ bản đều được nộp cho viện nghiên cứu.

Trì Tả hiểu băn khoăn của hắn, nhưng thật sự giải thích chuyện này quá phiền toái, còn có thể dính vào Trọng Huy, bèn nói: “Tôi chắc chắn, không cần phải xen vào đâu.”

Trì Tả nấu ăn xong, bỏ vào hộp giữ nhiệt, sau đó chọn mấy loại trái cây được ướp lạnh, rửa sạch sẽ tỉ mỉ, cũng cất kỹ. Thiếu tá âm thầm quan sát, chẳng hiểu cái cảm giác yêu chiều này là sao đây? Thật sự thích con người ta rồi hả?

Trì Tả bưng đồ ăn còn dư ra phía ngoài, dự định ăn xong sẽ về phòng ngủ xem Phượng Tắc thế nào.

Đầu bếp ngửi mùi cơm chín, cuối cùng không nhịn được bản thân làm hành động vét đáy nồi nếm thử, lập tức ôm ngực, cảm thấy bị đả kích trầm trọng. Dù gì mình cũng là đầu bếp có chứng nhận hẳn hoi, còn thi lên cả mấy cấp kia mà, giờ còn nấu ăn không ngon bằng thiếu tướng, có chừa cho người ta tí đường sống nào không vậy?

Ánh mắt thiếu tá dính chặt vào Trì Tả, bỏ qua đầu bếp đang muốn treo cổ tự tử, hắn thân thiết ngồi xuống đối diện thiếu tướng nhà mình, cùng ăn cơm chung.

Trì Tả không có ý kiến, còn tốt bụng đẩy đồ ăn ra giữa cho mọi người ăn chung, thiếu tá nếm một miếng, lệ tràn khóe mi, đúng là ăn ngon muốn chết đi được! Sao người ngoài hành tinh kia lại may mắn thế chứ!

“Thiếu tướng nấu ăn ngon quá! Học ở đâu thế?”

“Tự học.”

“Ngầu quá xá!” Thiếu tá duỗi ngón tay cái ra, “Sau này nếu ai gả cho anh, chắc hạnh phúc muốn xỉu mất!”

Trì Tả mỉm cười, từ chối cho ý kiến, sau khi ăn xong lại dạo qua khoang điều khiển một vòng, bảo bọn họ có việc phải báo ngay cho mình, sau đó bỏ đi trong ánh mắt kỳ dị của mọi người.

Lúc tỉnh lại, Phượng Tắc có vài giây ngỡ ngàng, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, quay phắt sang hướng bên trái, chỉ thấy có một người đang ngồi tựa vào giường lướt web, bộ dạng rất chăm chú.

Người kia mặc một bộ quân phục vừa vặn, ngũ quan bị ánh huỳnh quang từ màn hình chiếu sáng, khiến người ta cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Cậu…”

Trì Tả vội vàng quay đầu, tiện thể điều chỉnh ánh sáng trong phòng: “Cậu tỉnh rồi à?”

Phượng Tắc không đáp, chần chừ quan sát.

Trì Tả biết hắn có rất nhiều nghi vấn, liền ngồi bên giường, định dìu hắn dậy. Phượng Tắc âm thầm né tránh, tự ngồi dậy tựa vào đầu giường, nhìn sang hai bên: “Đây là đâu?”

“Đế quốc Erna, khu vực Z trong tinh hệ chính.” Trì Tả nhìn khuôn mặt không khác một li so với trong trí nhớ, chỉ cảm thấy cảm xúc lan tràn vào lồng ngực như từng đợt sóng đánh thẳng vào tim, người mà mình vất vả tìm kiếm mười năm đang ngồi trước mắt, có thể tạm tay vào, cảm giác này khiến y không thể khống chế nổi bản thân, giọng nói cũng khàn dần: “Đây là năm 3112, từ lúc cậu biến mất tới giờ đã mười năm trôi qua rồi.”

Phượng Tắc cảm tưởng mình đang nghe nhầm: “Cái gì?”

Trì Tả không trả lời, vươn tay ồm chầm lấy người nọ, hôm nay y đã cao hơn Phượng Tắc nửa cái đầu, có thể ôm trọn đối phương vào lòng rồi.

“Chẳng phải lúc ấy cậu nói chỉ đi ra ngoài một chút thôi mà…” Trì Tả hít sâu một hơi cố nén cảm giác chua xót nơi đáy mắt, nói khẽ, “Cậu làm như vậy, có nghĩ tới cảm xúc của tôi không? Có nghĩ tới cảm xúc của cha cậu không? Cái gì gọi là cuộc đời dài như thế, cuối cùng sẽ có một vài người phải rời đi giữa chặng đường? Cậu muốn chết đến thế ư….”

Âm thanh của Trì Tả càng lúc càng nhỏ, mặc dù không có vẻ gì là oán trách hay tức giận, nhưng lực ôm mạnh hơn rất nhiều.

Thậm chí Phượng Tắc còn có cảm giác mình bị ôm chặt tới nỗi sắp hòa vào làm một với người này, hắn vẫn ngơ ngác không tin nổi, rõ ràng một giây trước còn muốn đồng quy vu tận với cha nuôi, kiên quyết chịu chết, ai ngờ đợi mở mắt ra lại nằm trên giường êm nệm ấm, hơn nữa còn nhận được tin thời gian đã trôi qua mười năm rồi… Đúng là vớ vẩn.

Nhưng dù gì hắn cũng đã từng giải qua sóng to gió lớn, nhanh chóng hoàn hồn, vỗ vỗ vai Trì Tả: “Xin lỗi.”

Trì Tả ôm hắn một lúc, chậm rãi buông người ra.

Phượng Tắc ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát cậu, người năm trôi qua, người này đã mất vẻ non nớt trẻ trung, diện một bộ quân phục càng khiến cậu ấy tỏa ra cảm giác rắn rỏi, là một người đàn ông trưởng thành chín chắn, vô cùng xuất sắc.

Hắn nhớ tới Trì Tiểu Tả ngây thơ mà mình đã gặp “ngày hôm qua”, cố nén cảm giác hỗn loạn vì thời gian, hỏi: “Cha tôi thế nào?”

“Rất khỏe, ông ấy đang ở ngay khu vực này, đợi đến khi hạ cánh, tôi sẽ đưa cậu tới gặp ông.”

Phượng Tắc gật đầu, liếc nhìn huy hiệu trên vai Trì Tả: “Cậu là thiếu tướng?”

Trì Tả ừ một tiếng, quan sát nét mặt hắn, im lặng một chút mới mở miệng: “Cha nuôi của cậu… Qua đời rồi.”

“Tôi biết.” Phượng Tắc nói khẽ, “Một dao ấy cho chính tay tôi đâm…” Mặc dù hắn vẫn luôn kề cận bên cạnh cha nuôi, tự tay kích nổ quả boom ấy, tận mắt nhìn đối phương trút hơi thở cuối cùng, nhưng đối với hắn mà nói đây là chuyện vừa xảy ra thôi, vẫn còn rõ mồn một trong trí nhớ.

Phượng Tắc âm thầm hít một hơi, gạt bỏ suy nghĩ trong lòng: “Trọng Huy ra sao rồi?”

“Tan rã mười năm trước.”

Phượng Tắc hỏi: “Làm sao cậu tìm được tôi?”

“Chuyện này nói rất dài lòng.” Trì Tả ngắm nhìn khuôn mặt gần kề, không nhịn được mà đưa tay vuốt tóc mái lòa xòa trên trán hắn, kiên nhẫn kể cho Phượng Tắc nghe mười năm hắn đã bỏ lỡ, từ việc Trọng Huy bị tiêu diệt cho đến Velar tỉnh lại, đến ngày đại hôn của Bạch Thời và Tống Minh Uyên… Từ từ dẫn hắn đi qua những năm tháng bị bỏ trống, cuối cùng nói đến đám người tới từ thời kỳ văn minh.

Phượng Tắc kinh ngạc: “Bọn họ đi tới tinh hệ văn minh cao cấp hơn ư?”

“Phải, trận đại nạn lúc xưa cũng là do bọn họ gây ra.” Phượng Tắc nói rõ chi tiết từ những bức bích họa trên sao Bạch Thụy, sau đó giải thích về việc lỗ giun xuất hiện dày đặc và quân đội phải phải người tuần tra, còn kể về những thứ kỳ lạ mà mình phát hiện trong mấy năm này, có cả đồ ăn và hạt giống ở vĩ độ khác, đang được nghiên cứu.

Phượng Tắc im lặng lắng nghe, đến đây sắc mắc khẽ thay đổi, giương mắt nhìn về phía Trì Tả.

Trì Tả biết hắn sẽ cảm thấy hứng thú với đồ ăn ngon, nín cười, kể thêm về những thứ kia, sau đó mới tự thuật quá trình phát hiện ra hắn, hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”

“Đỡ hơn nhiều.”

Trì Tả dò xét, lại thăm dò hỏi một câu: “Đói không? Có muốn ăn gì không?”

Y biết thời gian của Phượng Tắc vẫn dừng lại ở mười năm trước, có lẽ lúc này trong lòng vẫn mang đậm oán hận hoặc đau khổ đối với cha nuôi, nhất là một giây trước còn kiên quyết chịu chết, bởi vậy chưa chắc đã có tâm trạng ăn uống, cho nên nãy giờ y mới nói về những thứ khác giúp hắn chuyển sự chú ý đi, để người này chậm rãi tránh thoát khỏi vòng xoáy cảm xúc.

“Ăn thôi.” Phượng Tắc gật đầu, tuy cảm xúc trong lòng vẫn chưa tan biến hết, nhưng dù sao cũng coi như đã chết một lần, bây giờ thời gian đã trôi qua mười năm, mặc dù hắn chưa kịp thích nghi, nhưng cũng sẽ không tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt nữa.

Trì Tả cười đứng dậy: “Đợi tôi.”

“Ừm.”

Trì Tả mới đi ra ngoài được hai bước, bỗng nhiên có chút do dự, bèn gọi cấp dưới mang đồ ăn tới, còn mình quay lại ngồi xuống cạnh hắn, nghĩ thầm khó khăn lắm mới tìm lại được, không thể để người nọ biến mất nữa.

Phượng Tắc: “…”

Phượng Tắc nhìn Trì Tả: “Sợ tôi bỏ cậu, âm thầm biến mất à?”

Trì Tả bình tĩnh nói: “Tôi sợ cậu chán.”

Phượng Tắc hoàn toàn không thấy nét mặt của người đối diện có gì là mất tự nhiên, nghĩ thầm Trì Tiểu Tả dễ lừa dễ bắt nạt trước kia giờ đây đã một đi không trở lại rồi sao, đáng tiếc.

Đồ ăn mau chóng được bưng vào, vẫn là thiếu tá tự đem tới, hắn yên lặng quan sát người trên giường, cảm thấy càng nhìn càng đẹp, trong vẻ nhã nhặn có chút ngang tàng, là một thiếu niên rất có mị lực. Thiếu tá nở nụ cười thân thiết: “Vết thương có còn đau không?”

“Không đau.” Phượng Tắc cười rất lễ phép, “Cám ơn các anh đã cứu tôi.”

“Đừng khách sáo, đây là việc nên làm.” Thiếu tá nói, âm thầm thở phào một tiếng, may quá vẫn còn thể trao đổi được, chứ không thì biết yêu đương thế nào đây.

Hắn muốn lề mề nán lại một chốc, hóng thêm chút tin tức, nhưng ánh mắt của Trì Tả vừa lia tới, hắn lập tức chạy mất, còn rất tâm lý đóng cửa lại dùm cho đôi bạn trẻ.

Phượng Tắc tập trung ăn cơm, hắn khẽ giật mình, phát ra lời khen từ đáy lòng: “Tài nấu nướng của đầu bếp chỗ các cậu không tệ.”

Trì Tả cười nói: “Ăn ngon chứ?”

Phượng Tắc nhìn nét mặt Trì Tả, hơi xao động: “Cậu nấu?”

“Ừm.”

Lần này đúng là Phượng Tắc thật sự không ngờ: “Cố tình đi học à?”

“Xem như thế.” Trì Tả đáp, lúc ấy y du lịch sắp nơi, ăn đủ món ngon, sau đó có lẽ là do quá nhớ nhung, cũng có lẽ là trong tiềm thức vẫn luôn chờ đợi người này trở về, bởi vậy liền có suy nghĩ nâng cao khả năng nấu nướng. A Bạch từng bình luận rằng y đang muốn từ từ sống như bộ dạng của Phượng Tắc, Trì Tả cẩn thận suy nghĩ, ngoại trừ việc kén ăn và chứng ám ảnh cưỡng chế, thì đúng là giống thật, không thể phản bác nổi.

Phượng Tắc hỏi: “Vì sao?”

“Có hứng thú thôi.”

Phượng Tắc rất đắc chí nhướn mày: “Ô, không phải là vì tôi chứ?”

Trì Tả né tránh không đáp: “Mau ăn đi, để lát nữa lại nguội mất.”

Phượng Tắc nghĩ thầm mười năm trôi qua, chẳng lẽ Trì Tiểu Tả vẫn ngây thơ như vậy? Hắn tò mò hỏi: “Ngần ấy thời gian, cậu đã yêu ai chưa?”

“Không có.”

Phượng Tắc không nhịn được trêu chọc người đối diện, cười nói: “Gọi chú đi, rồi chú tìm cho cưng nè.”

Trì Tả bình tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên nâng cằm hắn lên, hôn lên trán hắn, giọng điệu vẫn không thay đổi: “Chú, mau ăn cơm đi.”

Phượng Tắc: “…”

Quả nhiên Trì Tiểu Tả dễ lừa dễ bắt nạt đã một đi không trở lại rồi, Phượng Tắc câm nín trọn vẹn vài giây, cuối cùng nhìn người nọ, bắt đầu thưởng thức bữa tối.

Trì Tả mỉm cười, kiên nhẫn làm bạn với hắn, sau khi ăn xong còn dẫn hắn đi vòng quanh quân hạm, trọng điểm là chỉ vị trí của phòng huấn luyện, dặn hắn nếu thích có thể tới chơi, dù sao bây giờ vẫn đang trong thời gian tuần tra, còn có việc chờ mình làm, không thể ở cạnh hắn mọi lúc mọi nơi được.

Hệ thống thời gian bên trong quân hạm đang là ban đêm, ngoài trừ nhân viên có ca trực thì các binh sĩ còn lại đều chuẩn bị về nghỉ ngơi, lúc này còn đang ở khu sinh hoạt, bây giờ thì núp ở phía xa xa tò mò quan sát Phượng Tắc, không rõ đến cùng thì người này có phải là thiếu tướng phu nhân tương lai hay không, nhưng mà nhan sắc không tệ chút nào.

Nhưng mà nhìn có vẻ gầy yếu, người theo đuổi thiếu tướng thì bao nhiêu là bao nhiêu, thiếu tướng còn bận rộn hết sức, nhỡ đám đó lợi dụng lúc thiếu tướng không có bên rồi tới bắt nạt thiếu niên này thì phải làm sao bây giờ?

Ôi, lo quá đi à.

“Hình như… Tôi cảm giác, hình huống này quen quen sao á…”

“Hở?”

“Thì khi đó tôi vẫn còn là sinh viên năm nhất của học viện Hoàng Gia, lúc ấy Tống học trưởng tìm lại được Việt học trưởng từ lỗ giun, hình như tình huống cũng giống vậy nè.”

Mọi người âm thầm hít khí: “Cậu nói là…”

“Hừm… Cũng có lý lắm…”

“Có lý cái con khỉ.” Có người lập tức phát hiện ra vấn đề, “Chúng ta đi theo thiếu tướng lâu như vậy, cậu xem anh ấy có thích ai không? Cho dù có cũng là thời kỳ niên thiếu thôi, hơn mười năm trước, cậu thấy bây giờ người này bao nhiêu tuổi? Hơn mười năm trước thì bao nhiêu tuổi? Thiếu tướng mà là loại người thích trẻ con hả?”

Mọi người: “…”

Nếu vậy thì là vừa thấy đã yêu rồi~

Ôi, thiếu niên bé nhỏ mới tới chưa quen thuộc cuộc sống ở nơi đây, thật lo lắng hắn sẽ bị đám người theo đuổi kia bắt nạt.

Phượng Tắc bình tĩnh tham quan quân hạm trong các kiểu ánh mắt không rõ ý nghĩa, cuối cùng không dằn lòng được yêu cầu được nhìn di thể của cha nuôi, chỉ là Trì Tả sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn, không để hắn ở lại lâu, nhanh chóng đưa người về phòng ngủ.

“Đây là phòng của cậu à?”

“Ừ.”

“Tôi ngủ ở đâu?”

Trì Tả đang cởi cúc ở tay áo, khựng lại một chút, liếc hắn một cái: “Để tôi đi hỏi xem.”

Phượng Tắc nhướn mày, hắn có thể đoán được kết quả, quả nhiên vừa dứt lời, đã nghe thấy người nào đó mở cửa, hỏi thăm thiếu tá vừa mới gặp hồi nãy, bây giờ lại tình cờ đi ngang qua, xem có còn phòng hay không.

Thiếu tá nhìn Trì Tả nháy nháy mắt, khô khốc đáp: “Không có… Không có.”

Trì Tả ừ, đóng cửa lại nhìn hắn: “Cậu ngủ với tôi.”

Phượng Tắc: “…”

Phượng Tắc im lặng nhìn Trì Tả tận nửa phút, xoay người đi tắm, dù sao hắn cũng không thèm để ý ngủ ở đâu, chẳng thèm so đo với người nào đó.

Ánh sáng trong phòng dần dần tối hơn, trong mơ có một hành lang thật dài, hai bên là bức tường làm bằng chất liệu thủy tinh đặc biệt, sáng chói mắt, người kia xoay người, bỏ đi không quay đầu lại.

Y vội vã hỏi: “Đi đâu thế?”

“Về đi.”

Người kia càng chạy càng xa, ánh mặt trời rọi vào theo cửa sổ, toàn bộ hàng lang tràn đầy ánh sáng màu vàng, tầng tầng lớp lớp, làm y gần như không thể nhìn rõ bóng dáng đối phương, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói: Giữ cậu ấy lại, đừng để cậu ấy đi, nếu không mày sẽ hối hận đấy!

Giữ cậu ấy lại!

Trì Tả giật mình mở mắt ra, nhìn chòng chọc vào trần nhà tối thui, y biết mình lại nằm mơ. Trì Tả xoay người, ngắm nghía người bên cạnh từ khoảng cách gần, người này vẫn còn ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ y, cả trái tim đều ấm áp theo.

Nhìn không đủ, Trì Tả vươn tay, ôm người vào lòng.

Phượng Tắc mơ hồ cảm giác được, nhưng hắn không đẩy y ra, chỉ tìm tư thế thoải mái nhất, ngủ thật say.

Tàu đã tuần tra hết hơn nửa quãng đường, chỉ còn mười ngày nữa là có thể trở về, Phượng Tắc từng nghĩ tới việc dùng cơ giáp để bay tới gặp Trì Hải Thiên, nhưng Trì Tả nói tình huống của hắn có chút đặc thù, tốt nhất nên đi cùng y, Phượng Tắc không hiểu người này nói vậy là vì muốn giữ hắn lại, hay là đang nói sự thật, đành dứt khoát nghe theo, mỗi ngày rảnh rỗi chạy tới phòng huấn luyện.

Binh lính trong quân hạm cũng có người thích Trì Tả, không nén được cảm xúc mới chạy tới, muốn mượn cớ chỉ đạo để tìm một chút cảm giác ưu việt.

Những người còn lại thấy thế vội vàng đi theo, nghĩ thầm thiếu tướng phu nhân đẹp như đóa hoa thế này, lại còn là người ngoài hành tinh, chắc chưa quen với mấy dụng cụ đó, nhỡ gặp chuyện không may thì sao… Chỉ là bọn họ còn chưa kịp lo lắng xong, đã thấy người xung phong đầu tiên bị hành hạ tơi tả trong vòng chưa đầy hai phút, sau đó là người thứ hai, thứ ba…

Mọi người: “= 口 =”

Đám người theo đuổi choáng váng: “Sao có thể?!”

Phượng Tắc bình tĩnh lia mắt nhìn một vòng: “Muốn chơi nữa không?”

Người theo đuổi: “…”

Mấy người còn lại thì hai mắt tỏa sáng, ôi chà chà mẹ ơi, thiếu tướng phu nhân lợi hại quá luôn! Không hổ là người mà thiếu tướng thích!

Vì vậy mấy ngày tiếp theo, người theo đuổi thì vừa làm việc vừa ai oán, người hóng chuyện thì vừa làm việc vừa âm thầm sùng bái, Phượng Tắc vẫn nhàn nhã như trước, tiện thể chỉ đạo Trì Tả nấu các món ăn ngon. Dương nhiên Trì Tả không có ý kiến, ngoại trừ lúc phải làm việc thì gần như toàn bộ thời gian đều dành cho hắn, việc này khiến người nào đang ai oán càng thêm ai oán, mà người nào đang sùng bái lại càng sùng bái hơn.

Quân hạm hạ chậm rãi bay về điểm xuất phát, hạ cánh xuống bến cảng trong bầu không khí kì dị này. Cùng ngày hôm đó, một tin đồn lan truyền khắp quân đội —— Lần này thiếu tướng Trì Tả đi tuần tra về còn dẫn theo một thiếu niên xinh đẹp, hơn nữa còn để cho người ta ở luôn trong căn hộ của mình, nghe nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Đám đông hoảng hốt, vội vàng tìm anh em binh sĩ đồng hành trong cuộc tuần tra vừa rồi để tìm hiểu tin tức xác thực, ấy vậy mà tin đồn càng lan truyền càng trở nên kì cục hơn.

Leo đã nghỉ phép xong, nghe vậy vội chạy tới: “Tôi nghe được ba phiên bản, một là cậu đã bắt được người ngoài hành tinh, còn bị tiếng sét ái tình, đi đến đâu cũng phải theo sát, định theo con đường tổng tài bá đạo.”

Trì Tả: “…”

“Cái thứ hai là người ngoài hành tinh rất đẹp, trị số võ lực cũng rất cao, cậu bị mê hoặc đến điên đảo, quyết định theo đuổi như cuồng phong bão táp, đương nhiên, lần này phải đi theo con đường ôn nhu trung khuyển.”

Trì Tả: “…”

Leo ngồi trong phòng khách nhà người ta nhìn ngang liếc dọc, dường như muốn tìm hiểu xem người nào đó bị Trì Tả giấu ở đâu, nhưng miệng vẫn còn nói: “Cuối cùng là cậu cứu được người ngoài hành tinh, nhưng hắn ta có dị năng, âm thầm dùng pháp thuật khiến cậu không bỏ được hắn, yêu đến khi thịt nát xương tan mới thôi, thật là ác độc.”

Trì Tả: “…”

“Người kia đâu rồi?” Cuối cùng Leo không nhịn nổi nữa phải hỏi thành lời, đang định đứng dậy đi tìm, đã thấy cửa phòng bếp mở ra, một thiếu niên bưng đĩa trái cây mới rửa sạch chậm rãi bước ra ngoài.

Hắn mặc áo sơ mi trắng và quần jean sáng màu, tướng mạo rất đẹp, là một người nhìn qua cũng thấy vô cùng xuất sắc. Leo nhìn khuôn mặt hắn, hơi giật mình, chần chừ: “Cậu…”

Phượng Tắc cũng gật mình, suy nghĩ một lúc: “Cậu là Leo?”

Leo gật đầu, không thể hiểu nổi: “Cậu là Phượng Tắc à? Sao lại…”

“Cậu định nói không hề thay đổi chút nào đúng không?”

Leo cười nói: “Đúng.”

“Rơi vào lỗ giun.” Phượng Tắc ngồi xuống phía đối diện với bọn họ, nói sơ qua, “Ai ngờ vừa ra ngoài đã là mười năm sau.”

Leo âm thầm hít khí, lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện, kể cả việc Trì Tả chủ động xin chỉ huy tàu tuần tra, kể cả sắc mắt vô cùng nghiêm tú của y khi ban đầu được nghe nói về lỗ giun, Leo bật cười: “Thì ra là thế, tôi còn đang thắc mắc sao lại có nhiều tin đồn tới vậy, còn tưởng tên này đột nhiên thấy mùa xuân chứ.”

Phượng Tắc cũng hào hứng: “Tin đồn gì thế?”

Leo kể lại một lượt, Phượng Tắc gật gù, thản nhiên tung ra một câu: “Thật ra tôi là chú của cậu ta.”

Leo: “…”

Phượng Tắc cho Leo thời gian để tiêu hóa thông tin, nhìn về phía Trì Tả: “Bao giờ thì cậu báo cáo lên?” Dù sao hắn cũng xuất hiện từ lỗ giun, trên thực tế còn tiến vào không gian vĩ độ cao, bởi vậy nếu như không giải thích rõ ràng, chắc tạm thời hắn không thể rời khỏi trụ sở quân đội được.

“Bây giờ tôi sẽ đi.” Trì Tả đứng dậy, “Tối nay muốn ăn gì?”

“Tối qua cậu từng kể về đặc sản ở đây còn gì?”

Trì Tả cười đáp: “Tôi biết rồi, đợi tôi về.”

“Ừm.”

Lúc này Leo mới hoàn hồn, vội vàng chạy theo Trì Tả, im lặng quan sát: “Tôi có phiên bản thứ tư, sinh ly tử biệt mười năm cuối cùng cũng gặp được kỳ tích… Ai ngờ lại biến thành chuyện tình chú cháu trái với luân thường đạo lý, cậu thấy sao hả?”

Trì Tả nói: “Bọn tôi không có liên hệ máu mủ, tôi và A Bạch đều được cha của cậu ấy nhận nuôi.”

Leo rất kinh ngạc: “Thực ra tôi cũng tò mò lắm, tại sao Trì Hải Thiên nhận nuôi các cậu lại bảo các cậu gọi ông ấy là ông nội? Sao lại không phải là cha?”

Trì Tả bất đắc dĩ, ai bảo ngày xưa Trì Hải Thiên ngụy trang thành một ông già chứ.

“Dù sao thì, hai người thật sự không có liên hệ máu mủ, biết được điều này là đủ rồi.” Leo dò xét một hồi, “Đối với cậu thì người nọ là…?”

“Tôi tìm cậu ấy mười năm.”

Leo không hỏi thêm nữa, chỉ khoác vai Trì Tả thảo luận về việc ăn trực, cua biển là đặc sản ở nơi này mà, hương vị không tệ chút nào, mà cua biển được Trì Tả chế biến thì đúng là mỹ vị đỉnh cao, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

Trì Tả cười nói: “Cứ đến đi, A Bạch đang ở chỗ ông nội, hôm nay cũng tới, mọi người cùng tụ tập cho đông vui.”

Mấy năm vừa qua Leo đã thân thiết với đám Bạch Thời hơn nhiều, nghe vậy rất hào hứng, thân thiết khoác vai Trì Tả đi vào sảnh.

Thật ra Trì Tả đã kể về việc tìm thấy Phượng Tắc cho đám Bạch Thời nghe từ sớm, vậy là bạn nhỏ nào đó lập tức liên hệ với quân đội ở nơi này, giải thích cặn kẽ về đầu đuôi câu chuyện, vì thế mà trên cơ bản Trì Tả không bị tra hỏi gì hết, chỉ cần nộp một bản báo cáo là xong việc.

Ký túc xá của Trì Tả là một tòa nhà biệt lập, sân rất rộng, Phượng Tắc và Trì Hải Thiên đang ngồi trò chuyện trên ghế ở sân sau, vừa thấy Trì Tả tới, Trì Hải Thiên nhìn thoáng qua: “Về rồi à?”

Trì Tả cười gật đầu, thái độ rất tự nhiên: “Ông nội, chú.”

Phượng Tắc: “…”

Trì Hải Thiên: “…”

Trì Tả tiến lên vài bước, một tay chống thành ghế, rũ mắt nhìn người nào đó: “Nào chú, muốn ăn cua biển theo kiểu gì đây?”

Phượng Tắc cảm giác giọng điệu này của y mang theo chút vui vẻ và một chút mập mờ, không rõ là có phải vì hồi chiều hắn cố ý cường điệu về mối quan hệ của họ trước mặt Leo hay không, chỉ biết im lặng nhìn người nào đó.

Ánh mắt Trì Hải Thiên nhìn qua lại giữa hai người, dứt khoát đứng dậy, để lại không gian cho họ.

Trì Tả thuận thế ngồi xuống: “Chú làm sao thế?”

“Còn phải hỏi hả.” Một giọng nói đột nhiên xen ngang từ bên cạnh, “Chắc cậu ta đang nghĩ, năm tháng chính là một thanh đao mổ heo đó.”

Trì Tả: “…”

Phượng Tắc: “…”

Phượng Tắc im lặng, mặc dù cách ví von này hơi là lạ, nhưng rất chính xác. Trì Tả nhìn qua, thấy Bạch Thời dắt một con thú khồng lồ trắng muốt xông tới, bèn hỏi: “Đây là con thú xuất hiện ở lỗ giun bên khu B à?”

Bạch Thời gật đầu: “Nó là Samoyed.”

Trì Tả nhìn con thú cao bằng một người lớn: “Có hàm nghĩa gì?”

“Chỉ là tên thôi.” Bạch Thời nói, nghĩ thầm cũng không thể nói cho mấy người biết vì nhìn nó rất giống chó samoyed chứ hả? Mấy người cũng có biết samoyed là thứ gì đâu, dù sao thì ở thời đại này chắc chó cũng tuyệt chủng từ lâu rồi.

Trì Tả nhìn con thú này như đang mỉm cười, rất dễ thương, bèn sờ sờ móng vuốt lớn trước mặt: “Sao người của viện nghiên cứu lại đồng ý cho cậu dắt nó ra ngoài?”

Bạch Thời đáp: “Cũng tốn chút sức đó.”

Những sinh vật hiếm thế này thường được bảo vệ kĩ càng, nhưng Bạch Thời cảm thấy như vậy sẽ cô đơn lắm, dễ sinh ra vài bệnh tâm lý, chẳng bằng để cậu dẫn nó theo, còn thân thiết đề nghị mọi người phải để cho nó tự chọn, phải tôn trọng nó chứ.

Một đám nhân viên nghiên cứu muốn khóc ngất cho rồi, đừng có tưởng bọn tôi không biết trong cơ thể cậu có một nửa huyết thống thú nhân! Rõ ràng đang ăn gian! Nhưng dù trong lòng nghĩ thì nghĩ như vậy, trải qua một thời gian quan sát bọn họ phát hiện con thú này ở cạnh Bạch Thời rất vui vẻ, cuối cùng đành để cậu nuôi tạm một thời gian.

Trì Tả ngửa đầu quan sát vài lần, đang định nói gì đó, chỉ thấy trên đỉnh đầu con thú khổng lồ kia đột nhiên chồi lên một cục lông, sau đó cục lông nhỏ chui ra, nhìn y, vui vẻ duỗi móng vuốt chào hỏi: “A ô~”

Trì Tả và Phượng Tắc cùng giật mình, Trì Tả vội vàng hoàn hồn, ôm cục lông nhỏ xuống: “Đây là?”

“Là tiểu Hằng.”

Trì Tả kinh ngạc, năm nay tiểu Hằng chín tuổi, là con của Tống Minh Uyên và Bạch Thời, thằng nhỏ được sinh ra nhờ máy móc, kế thừa tất cả ưu điểm của cả hai, cấp bậc gene cao đến dọa người, thời điểm ra đời còn khiến cả quân đội chấn động, được vô số người vây quanh cưng chiều như bảo bối.

“Sao thằng bé lại biến thành thế này?” Trì Tả hỏi, “Chẳng phải các cậu tới lúc thành niên mới thức tỉnh huyết thống thú tộc sao?”

Bạch Thời giải thích: “Gene của nó tốt, phá vỡ hạn chế, nửa tháng trước đã biến hình rồi, hơn nữa còn không bị mất trí nhớ.”

Khi đó cậu và Tống tướng quân đang dắt tiểu Hằng đi dạo, nhóc con này đột nhiên biến hình giữa đường làm cậu sợ muốn chết, cũng may Tống tướng quân rất bình tĩnh, nét mặt không hề thay đổi, lúc tiểu Hằng “a ô” nói chuyện với họ còn điềm tĩnh gật đầu.

Chỉ là không biết bởi vì “Khiếp sợ do cháu trai quá lợi hại” hay là do phát hiện “Cháu trai nhà người ta còn phải dắt, cháu trai nhà ông chỉ cần chạy theo thôi”, vị tướng quân nào đó phải im lặng đến tận năm phút đồng hồ.

Phượng Tắc quan sát một lát, cảm thấy rất đáng yêu, không kiềm lòng được mà tiến tới: “Sao lúc nãy tôi không phát hiện ra?”

Bạch Thời đáp: “Đang ngủ, bây giờ vừa mới dậy thôi.”

Phượng Tắc tiến lên, sờ vào cục lông nhỏ.

Cục lông có vẻ lạ lẫm với hắn, vô thức co lại co lại về phía sau, giãy dụa muốn quay lại trên đầu cự thú, vạch vạch đám lông trắng hai cái, từ từ chui vào, thỏa mãn a ô một tiếng.

Trì Tả và Phượng Tắc nhìn toàn bộ quá trình, đến bây giờ mới phát hiện lông của con thú này rất dài, dường như có thể che khuất cả người bé con, bảo làm sao hồi nãy bọn họ không chú ý tới.

Trì Tả nhìn thời gian, xoay người đi nấu cơm, Bạch Thời và Phượng Tắc trở về phòng khách, ngồi nói chuyện phiếm với những người khác. Cục lông nhỏ vừa nhìn thấy Tống Minh Uyên, lập tức hạnh phúc nhào qua, cuộn mình lại thành một trái bóng be bé trên đùi anh.

Mọi người ăn xong bữa cơm rất náo nhiệt này, Trì Hải Thiên không có chủ đề chung với mấy người trẻ tuổi, bởi vậy liền cáo từ sớm, trước khi đi còn hỏi Phượng Tắc có muốn về chỗ ông không.

“Mấy ngày nữa.” Phượng Tắc nói, mặc dù bây giờ thân phận của hắn không có vấn đề, muốn rời đi lúc nào cũng được, nhưng hắn vẫn chưa án táng cho cha nuôi, đợi xử lý xong chuyện này hắn sẽ đi tìm cha sau.

Bọn họ cầm chút rượu lên sân thượng ngồi uống.

“Sau này có dự định gì không?” Trì Tả hỏi, “Đừng nói muốn đi du lịch khắp nơi, bây giờ không gian không ổn định, muốn đi đâu đợi sau này hãy nói, cậu thật sự không có ý định nhập ngũ à?”

Phượng Tắc mỉm cười: “Không có hứng thú.”

“Thế…”

“Tôi sẽ đi giúp cha.” Phượng Tắc đáp, “Công ty lính đánh thuê có vẻ khá tự do, rất hợp với tôi.”

Trì Tả không nhịn được mà nhớ tới ngày trước người này trải qua huấn luyện kinh khủng hơn bọn họ nhiều, có khi còn đào tạo lính mới còn ác hơn cả Trì Hải Thiên, xem ra đám lính mới kia xui xẻo rồi.

Phượng Tắc nhướn mày: “Nghĩ gì thế?”

“Không có gì, cậu thích là được.” Phượng Tắc trò chuyện với hắn một lát, cảm giác trong tim đang có một viên kẹo ngọt tan chảy.

Y nhìn bầu trời đầy sao, đã có vô số đêm y ngồi ở nơi này một mình, nhìn lên trời nghĩ về vị trí của người kia sẽ là chỗ nào, nghĩ đến nỗi tim gan đau đớn, vậy mà hôm nay đối phương lại ngồi bên cạnh, chỉ cần vươn tay là chạm tới, không có việc gì vui vẻ hơn lúc này.

Trì Tả đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, A Bạch nhờ tôi nhắn cậu, là cậu còn nợ cậu ấy một việc, có ý gì?”

Phượng Tắc lập tức nhớ tới ước định của bọn họ, thầm nghĩ đúng là người cấp S, trí nhớ tốt quá, mười năm mà còn nhớ như in.

“Lúc ấy tôi nghi ngờ về thân thế của mình, có nhờ cậu ta nói dối cha nuôi của tôi, để làm điều kiện trao đổi, tôi cũng phải đồng ý với cậu ta một việc.” Phượng Tắc chậm rãi nói, “Cậu ta muốn tôi ngủ với cậu một lần.”

Trì Tả: “…”

“Chỉ ngủ thôi, nghĩ đi đâu thế?” Phượng Tắc nhướn mày, vươn tay tới đặt trên vành tai Trì Tả nhìn nghiêng qua, “Thiếu tướng Trì Tả, cậu đỏ mặt rồi, đừng bảo vẫn ngây thơ như trước nhé?”

“Cậu nói như thể cậu đã từng yêu đương rồi vậy.” Trì Tả nhìn hắn một cái, xoay người kéo hắn vào, nâng cằm lên hôn xuống.

Phượng Tắc nhắm mắt lại, phối hợp ngẩng đầu lên. Trì Tả căng thẳng vô cùng, càng hôn càng sâu, mãi thật lâu sau mới thả ra, thở dốc, tựa vào trán hắn nhìn hắn đầy âu kiếm, y ôm chặt người nọ vào lòng dưới bầu trời sao sáng chói, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn cực kỳ.

Cuối cùng thì người này đã trở về rồi, tương lai còn dài đằng đẵng.

Toàn Văn Hoàn

15 nhận xét:

  1. cuối cùng ta đã chờ dc ngày nàng post 2 PN chót của chót này. Chúc mừng nàng đã hoàn dc 2 bộ vô cùng đồ sộ.

    Thank editor nhiều!!!!! Chúc nàng năm mới bình an hạnh phúc nhiều sức khỏe!!!

    Trả lờiXóa
  2. Cảm động quá!
    Chân thành cảm ơn Lam Hạ, bản edit siêu siêu mượt và cả 2 bộ bạn edit đều cực hay!! Cảm ơn bạn rất nhiều ( ˘ ³˘)♥

    Trả lờiXóa
  3. Hoàn rồi QAQ cảm ơn editor nhìu lắm lun! Cô edit toàn mấy bộ hay không lại dài! Cảm ơn công sức bỏ ra của cô nhìu nha moah moah da QAQ

    Trả lờiXóa
  4. Cái kết làm ấm lòng thiệt sự.
    Cảm ơn editor đã làm bộ này. Thật sự rất hay, cách edit của chủ nhà cũng dễ hiểu. Chúc mừng toàn văn hoàn <3

    Trả lờiXóa
  5. Oa cuối cùng cũng có kết rồi, cảm ơn bạn editor nhiều. Không biết bạn có định đào hố típ không mấy bộ bạn dịch iu quá ♥️♥️♥️ là 2 bộ tui thích nhất luôn, đọc đi đọc lại mấy lần rùi

    Trả lờiXóa
  6. oa cảm ơn tỷ tỷ đã edit.. em chỉ muốn hỏi là cả hai bộ chị edit chị có up lên wattpad không ạ? nếu có thì cho em xin link watt của chị với TvT

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị sẽ up lên wattpad nhưng truyện hơi dài nên sẽ mất thời gian chút, bao giờ up xong chị sẽ để link ở mục lục của mỗi truyện nhé

      Xóa
  7. Cả hai chuyện nhà bạn edit mình đểu rất thích và đọc lại nhiều lần. Cảm ơn chủ nhà rất nhiều 😊

    Trả lờiXóa
  8. (˶‾᷄ ⁻̫ ‾᷅˵) Các nhân vât đều có một cái kết thật ngọt ngào

    Trả lờiXóa
  9. Cuối cùng là Tả Tắc hay Tắc Tả:))
    Tu bi con tì niu...

    Trả lờiXóa
  10. Sau khi đọc chương " Quá ngốc" tôi phải chạy đi đọc phiên ngoại để xoa dịu trái tim bé bỏng này. Thật may họ tìm được nhau.

    Trả lờiXóa
  11. Cảm ơn chủ nhà rất nhiều ạ (♡°▽°♡)

    Trả lờiXóa