3 thg 2, 2020

Thiết lập - Chương 228

Chương 228: Gặp Lại – Thượng



Lịch vũ trụ năm 3112.

Tinh hệ chính của đế quốc Erna.

Chiến hạm khổng lồ siêu rộng rãi bay ra khỏi khu vực Z3, mạnh mẽ như một chú sư tử thân kinh bách chiến, thong thả dò xét lãnh địa của mình. Ánh sáng trong buồng lái đã được chỉnh xuống tối hơn, ngồi ở đây nhìn ra phía ngoài, có thể quan sát được vô số hành tinh đẹp đẽ chậm rãi xoay xung quanh quỹ đạo cố định của mình, tràn đầy tầm mắt.

“Thiếu tướng.” Cửa khoang tàu tự động mở ra, thiếu tá trẻ tuổi bước tới, “Phát hiện lỗ giun ở khu mười hai.”

Người đàn ông ngồi ở chính giữa rất anh tuấn, mặc dù khuôn mặt không có cảm xúc, nhưng lại đem tới cảm giác rất dịu dàng, không hề khiến người đối diện thấy khó gần: “Đi xem xét.”

“Vâng.”

Những người đang ngồi xung quanh đều là nhân viên chủ chốt, một người trong số đó lười biếng tựa vào ghế, chậc chậc một tiếng: “Lại thế nữa, mấy chuyện này là thế nào, toàn do một tay đám người kia làm ra, đúng là phải cho bọn chúng một trận mới được.”

Người đàn ông kia nở nụ cười, khẳng định: “Có A Bạch rồi.”

Mọi người xung quanh vui vẻ, “Trước giờ tôi không ngờ cậu ta lại lắm chiêu trò như vậy đấy.”

“Lúc trước mọi người thi đấu theo nhóm nhỏ, không có mấy thời gian để tập trung lại một chỗ, hơn nữa cậu không chọc tới A Bạch, đương nhiên cậu ấy sẽ không làm gì cậu,” Thiếu tướng nói, “Tôi biết cậu ấy sẽ không thích nữ sinh trường mấy người đâu, chỉ là A Bạch xưa giờ vẫn dễ tính với nữ sinh hơn, không chỉ riêng cô ta.”

“Ừa, cô ta thích Tống Minh Uyên mà.”

Thiếu tướng nhìn người nọ một cái, “Tôi nhớ hình như đó là cô gái mà cậu thích.”

“Đúng là lúc trước có thích thật, nhưng sau này theo đuổi không thành công, hiểu được trái tim con gái như mò kim đáy biển.” Người bên cạnh lại chậc lưỡi, “Tôi đẹp trai ngầu lòi thế này, tương lai tươi sáng, cậu nói cô nàng có vấn đề gì về mắt không?”

Mọi người ngồi trong khoang điều khiển nghe thấy đều buồn cười, nhưng ai nấy cũng ăn ý không lên tiếng, dù sao cơ hội hóng chuyện thế này cũng không nhiều, mà nội dung lại liên quan đến Việt Thời và Tống Minh Uyên thì càng phải quý trọng chứ.

Thiếu tướng bật cười: “Thử so sánh với Tống Minh Xuyên xem nào.”

“Làm sao mà so sánh được? Chỉ là mỗi lần tôi về trường cô ấy cũng không để ý tới tôi, dù sao lúc đó tôi cũng được coi như nhân vật nổi tiếng, bao nhiêu người yêu thích cơ mà.” Người bên cạnh khựng lại một chút, không muốn đem mình ra làm trò vui cho người ta nữa, hắn nhìn lướt qua người ngồi chính giữa, “Không nói về tôi nữa, dù sao mấy năm qua tôi cũng có yêu đương chán rồi, còn cậu đó thiếu tướng Trì Tả, nghe nói kinh nghiệm tình trường của cậu vẫn dừng ở con số không hả?”

“Ừm.”

“Ngây thơ vậy luôn? Có muốn anh đây giới thiệu một người cho không nào? Thích hình thức gì?” Người nọ cố gắng ngẫm nghĩ, “Ơ, sao tôi cứ nhớ trước kia bên cạnh cậu cũng có người nào đó mà?”

“Là bạn cùng lớp.” Ánh mắt Trì Tả sâu thẳm, ngơ ngác trong giây lát.

Chẳng mấy chốc, người kia đã ra đi mười năm rồi.

Hiện nay khoa học phát triển, tuổi thọ của loài người càng ngày càng kéo dài, thậm chí tuổi thọ của những người sở hữu gene cấp S còn độ phá tới 500 tuổi. Mười năm, đối với một người bình thường mà nói cũng không lâu lắm, nhưng đối với y khoảng thời gian này không thể nói là ngắn được, giống như khi thời gian trôi qua, trí nhớ về người kia cũng mơ hồ theo, nhưng bây giờ khi có ai nhắc tới, tất cả mới trở nên rõ ràng thêm một lần nữa.

Người bên cạnh gật đầu, “Cũng lâu lắm rồi, lúc ấy bọn tôi chỉ chú ý tới Việt Thời và Tống Minh Uyên, đã vậy trong đội của các cậu còn có hoàng tử của Phỉ Tây kia mà, quá khó đối phó.”

Trì Tả hoàn hồn: “Các cậu cũng rất mạnh.”

Khi ấy Trì Tả vẫn là học sinh của học viện quân sự Hoàng Gia, Leo – người ngồi bên cạnh y bây giờ là ngôi sao mới của học viện quân sự Murs, ai nấy đều hy vọng nắm bắt thành tích tốt nhất trong trận đối kháng, y nhớ lúc tham gia hội nghị Lam còn nhắc tới Leo là người bọn họ cần hết sức chú ý, ai mà ngờ mới chớp mắt một cái, Leo tốt nghiệp xong đã được phân tới cùng một đơn vị với y, còn trở thành phụ tá đắc lực của y.

“Đúng thế, trường bọn tôi dạo này cũng lợi hại lắm đó.” Leo nói một lèo, đột nhiên hất cằm về phía trước, “Tới rồi.”

Trì Tả nhìn qua, thấy lỗ giun đang từ từ nhỏ lại, nhưng không gian gần như vặn vẹo xung quanh thu hút một luồng năng lượng rất lớn. Bọn họ dừng lại, chờ đợi thêm một lát cho tới khi yên ổn mới tiến tới xem xét.

Cách đó không xa có một con tàu tuần tra loại nhỏ đang bỏ neo, bên kia nhanh chóng liên lạc với họ: “Báo cáo thiếu tướng, không có thương vong.”

Trì Tả ra lệnh cho họ tiếp tục tuần tra, sau đó điều khiển chiến hạm bay xung quanh khu vực này, phát hiện không có gì đáng chú ý mới chuyển tới nơi khác. Leo rót một ly đồ uống, lười biếng bước tới: “Nốt chỗ này nữa là chúng ta có thể về rồi.”

“Ừ.”

Leo kéo rèm ra: “Dạo này yên ổn nghe, tôi nghe nói hôm qua khu B xuất hiện một lỗ giun, còn bắn ra một chiếc phi thuyền, bên trong còn có một con thú khổng lồ?”

Trì Tả mỉm cười: “A Bạch đã tới bên đó rồi.”

Leo cũng cười: “Hình như cậu ta có hứng thú với mọi thứ ấy nhỉ?”

Trì Tả ậm ừ một tiếng, vừa nói chiệm phiếm với Leo, vừa chạy về phía đại bản doanh.

Một năm qua, tần suất lỗ giun xuất hiện rất nhiều lần, đội tuần tra của các quân khu đã sớm coi đây là việc bình thường, mà đầu sỏ gây ra hiện tượng này chính là một vài người biến mất ở thời kỳ văn minh.

Khi ấy không gian bị vặn vẹo đến nghiêm trọng, đột nhiên có một chiếc phi truyền khổng lồ lao ra, người trong phi thuyền nói bọn họ tới từ một tinh hệ văn minh cao cấp, nhưng mà hơn bảy trăm năm trước, bọn họ đã từng ở đây.

Hơn bảy trăm năm trước, hiển nhiên là thời kỳ văn minh rồi. Mọi người khiếp sợ, tin tức lan truyền khắp đế quốc Erna, phía đế quốc Phỉ Tây cũng đồng thời xuất hiện tình huống tương tự, gây huyên náo xôn xao.

Các quý tộc trong nhóm người này nhận được lời tiếp kiến từ hoàng thất, nói là nhớ cố hương, muốn ở lại định cư. Nhân dân hai nước và bọn họ họp bàn thương lượng, cuối cùng sắp xếp cho mấy người trên thuyền đi đăng ký, đều định cư ở đế đô, trở thành tầng lớp thượng lưu mới.

Dần dần, chỉ cần người biết suy nghĩ là có thể nhận ra đám thượng lưu mới đa số đều coi thường người của thời đại này, thực chất trong lòng họ đều mang cái sự kiêu ngạo vì mình tới từ nền văn minh cao cấp, bộ dạng ra chiều thượng đẳng, mà tình hình càng được biểu hiện rõ rệt hơn trong lớp người trẻ tuổi, đáng tiếc, xét theo bạn cùng lứa tuối, đế quốc Phỉ Tây có Lam cả một bụng toàn ý xấu, đế quốc Erna có Velar và Tống Minh Uyên, tất cả đều khó đối phó, mấy người này chỉ cần động một ngón tay thôi cũng đã đủ xử lý bọn họ một trận như ftử.

Bạch Thời còn thẳng tay hơn, khi bị chọc tức bèn thân thiết tặng cho họ một sấp ảnh, tất cả đều là ảnh cậu tự chụp mấy bức bích họa ở sao Bạch Thụy, trên đó miêu tả rõ ràng những người ở thời kỳ văn minh đã tự tay khiến thế giới đảo loạn ra sao, di cư dân chúng đi nơi khác thế nào, nếu công bố ra, chẳng những vầng hào quang trên đầu bọn họ đều biến mất sạch sẽ, mà còn phải chịu cảnh đi đến đâu nghe chửi tới đó.

Hiển nhiên đám người này đều biết rõ lịch sử diễn ra thế nào, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Bạch Thời càng thân thiết hơn, duỗi móng vuốt ra vỗ vai: “Bình tĩnh nào, chỉ là nhắc nhở nhẹ nhàng thân thiện một chút, việc này không chỉ mỗi mình tôi biết đâu, còn ai nữa, mấy người đoán xem.”

Mọi người: “…”

Trải qua một thời gian quan sát, tất cả đều biết Bạch Thời và Tống Minh Uyên là một đôi, hơn nữa bọn họ khá thân với Velar, Joshua và Lam. Velar và Lam lại là thái tử, hiển nhiên hoàng thất của hai nước cũng biết hết cả rồi… Đám người trẻ tuổi kia bắt đầu thấy sợ, từ nay về sau nhìn thấy Bạch Thời là muốn đi đường vòng, không còn tâm trí mà kiêu ngạo ngông cuồng nữa rồi.

Bởi vì bọn họ trở về, không gian bắt đầu không ổn định, lỗ giun xuất hiện rất nhiều lần, có khi sẽ đem theo cả mấy thứ ly kỳ cổ quái tới, còn ảnh hưởng tới thuyền hàng vô tình đi ngang qua, gây ra rất nhiều vụ thương vong hoặc mất tích, sau khi sự việc xảy ra mấy lần, cơn giận của dân chúng lên tới đỉnh điểm, tiếng mắng chửi trên mạng còn kinh hoàng hơn nhiều.

Đám người kia càng thấy kinh hồn bạt phía, vội vàng cúp đuôi nghĩ cách xoay chuyển tình hình, trải qua một năm cố gắng, tình hình cũng được cải thiện nhiều, có lẽ chỉ cần nửa năm nữa thôi là sẽ ổn định lại.

Lỗ giun xuất hiện, người thấp thỏm nhất chắc là Trì Tả, bởi vì người nọ bị lỗ giun hút đi, không biết liệu hôm nay có trở về không. Y ôm suy nghĩ ấy trong đầu, rất muốn gặp hắn, nhưng lại sợ thứ mình nhìn thấy chỉ là một bộ xương khô, dù sao với tình huống hôm ấy, khả năng người nọ còn sống sót là rất thấp.

Hơn một năm qua, y đi từ hy vọng đến tuyệt vọng, bây giờ đã thành thản nhiên rồi.

Chiến hạm khổng lồ chậm rãi lái vào bãi đỗ trong căn cứ, Trì Tả tươi cười bước xuống, mọi người tự giác tách ra, mỉm cười chào hỏi, vị thiếu tướng trẻ tuổi này vừa ôn hòa vừa chín chắn, trên thực tế còn tham dự vào trận đại chiến kia, cho nên bất kể là trong quân đội hay ở bên ngoài, danh tiếng của Trì Tả rất cao, càng khó đếm xuể số người theo đuổi.

Trì Tả lễ phép gật đầu, tiến vào sảnh chính.

Leo đi theo y, lười biếng đưa tay đấm đấm cái lưng đã mỏi nhừ: “Cuối cùng cũng xong việc, ngày mai ngủ dậy là tới lịch nghỉ phép của tôi rồi, đầu tháng sau mới quay lại.”

Trì Tả ừ một tiếng: “Đi đường cẩn thận.”

“Yên tâm đi.” Leo nói, “Bao giờ cậu mới nghỉ phép?”

“Tạm thời không có ý định xin nghỉ.”

Tâm trạng Leo lúc này chỉ chăm chăm vào kỳ nghỉ sắp tới, không hỏi thêm nữa, thu dọn qua loa liền rời đi. Trì Tả nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần tối, bèn thay quần áo, lái máy phi hành tới căn cứ lính đánh thuê ở ngoại thành. Mấy năm qua, việc làm ăn cả Trì Hải Thiên càng ngày càng phát đạt, số lần hợp tác với quân đội càng ngày càng nhiều hơn, dứt khoát mở một chi nhánh ở hành tinh này, dạo gần đây ông đang tới xem xét.

Lúc Trì Tả đến Trì Hải Thiên vừa tắm rửa xong, thân là một người sở hữu gene cấp S, thời gian gần như không thể để lại dấu vết gì trên cơ thể người này, dáng vẻ ấy vẫn lãnh diễm như xưa.

“Ông nội.”

Trì Hải Thiên gật đầu: “Dạo này thế nào? Công việc có bận không?”

“Cũng ổn ạ.” Trì Tả sóng vai đi cùng ông, tiến vào căn tin ăn cơm.

Việc tuần tra khu vực được chia lịch luân phiên, bình thường đều do thiếu tá chỉ huy, một thiếu tướng như Trì Tả gần như không đến lượt, chỉ là y và Leo thích ra ngoài mới bảo người ta xếp lịch cho mình nhiều một chút, lần này y đã ở trong vũ trụ gần một tháng, hiện tại không nóng lòng đi đâu, quyết định mỗi ngày sẽ đi đi về về giữa doanh trại quân đội và căn cứ lính đánh thuê, làm bạn với Trì Hải Thiên nhiều một chút.

Trì Hải Thiên nhìn cậu: “Không yêu đương gì à?”

Trì Tả đang định uống nước, nghe vậy suýt nữa thì sặc, y cứ tưởng ông nội mình không bao giờ để tâm tới mấy việc này, không ngờ luôn đó. Nhưng dù gì y cũng là một thiếu tướng, nét mặt vẫn bình tĩnh, đáp: “Dạ không.”

“Tạm thời không có ý định?”

“Vâng, con vẫn còn trẻ.”

Trì Hải Thiên từ chối cho ý kiến, thời buổi này người có xu hướng yêu đương đồng tính, dị tính hay chủ nghĩa độc thân đều rất nhiều, chỉ cần là do bọn trẻ tự lựa chọn, ông tuyệt đối không can thiệp.

Nhưng mà Trì Tả không phải là người chưa từng biết yêu, ông có thể nhận ra trước kia Trì Tả có chút cảm tình với Phượng Tắc, Phượng Tắc lại biến mất trước mắt Trì Tả, việc này để lại cho Trì Tả sự đả kích rất lớn, ông chỉ sợ y sẽ mãi mãi đóng chặt trái tim, cho nên nếu có thể, ông vẫn mong có người ở bên Trì Tả.

Trì Tả không hề biết suy nghĩ này của ông mình, đặt ly xuống nói: “Hơn nữa cũng chưa gặp được người thích hợp.”

Trì Hải Thiên gật đầu, không nhắc tới đề tài này nữa.

Trì Tả ngồi tới tối, đứng dậy về quân khu, vài ngày sau tiếp tục bay vào vũ trụ, ngồi ở vị trí hạm trưởng, bắt đầu một vòng tuần tra mới.

“Thiếu tướng, phát hiện lỗ giun ở khu 8.”

Trì Tả gật đầu: “Tới đó.”

“Vâng.”

Lúc tin tức được truyền tới, lỗ giun cũng mới vặn vẹo mở ra, năng lượng lần này rất lớn, nhưng diện tích lại nhỏ, tốc độ thay đổi chậm chạp, đợi bọn họ chạy tới lỗ giun cũng vừa mới mở ra hoàn toàn. Trì Tả nghe nói không có thuyền hàng bị ảnh hưởng, không cần áp dụng cứu viện, liền ra lệnh cho người dừng ở khu vực an toàn, yên lặng quan sát không gian vặn vẹo.

Binh sĩ phụ trách quan sát đột nhiên nói: “Có cái gì đó!”

Trì Tả nhìn qua, chỉ thấy một phi thuyền hỏng hóc nghiêm trọng bị dòng xoáy quăng ra, lao đao rơi xuống phạm vi bên ngoài lỗ giun, thân phi thuyền kia không chỉ bốc khói đặc mà hình như phần đuôi còn bị cái gì đó đập nát để lại một lỗ hổng rất lớn, nếu như bên trong có người, chỉ sợ sẽ tử vong vì thiếu dưỡng khí.

Trì Tả quyết định trong tích tắc, ra lệnh cho quân tới gần, phái thêm một đội nữa qua xem xét, dặn dò: “Chú ý an toàn.”

“Vâng.” Các binh sĩ không phải kẻ ngốc, loại phi thuyền tới từ không gian khác kiểu này, ai mà biết bên trong có gì, bởi vậy bọn họ rất cẩn thận.

Trì Tả đứng trong buồng lái quan sát phi thuyền kia, trong lòng cứ dâng lên cảm giác kỳ quái, nặng nề tới nỗi không thở nổi.

Y nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nghĩ thầm có lẽ là vì chiếc phi thuyền này có điểm giống với chiếc phi thuyền của Phượng Tắc lái lúc gặp chuyện không may, y ít khi nhớ lại sự việc lúc đó, cho nên không thể khẳng định là kiểu dáng giống nhau, hay là cùng một nhãn hiệu.

Trì Tả liên lạc với cấp dưới hỏi: “Sao rồi?”

“Hình như vừa bị tổn hại thôi, bên trong vẫn còn có chút dưỡng khí… A, có người.”

Trì Tả nói: “Đưa về.”

“Vâng.”

Trì Tả quay người bước nhanh tới cửa khoang, mười phút sau, chiến hạm loại nhỏ lục tục bay về, ào ào tiến vào, lại một lát nữa, cửa khoang nhẹ nhàng mở ra, người đi đầu là thiếu tá chỉ huy đội ngũ, đằng sau có hai binh sĩ mang theo một người máu me đầm đìa.

Người nọ đeo bình oxy, cúi đầu, có lẽ là đã hôn mê. Hắn mặc một chiếc áo gió màu đen, để lộ ra làn da rất trắng, ngón tay thon dài đẹp đẽ, đứng từ nơi này nhìn sang có thể lờ mờ nhìn được hình xăm đỏ như màu lửa trên cổ tay.

Dù là chiều cao hay là hình thể, tất cả đều trùng hợp với người trong ký ức. Trì Tả nín thở, đợi tới lúc trí não kịp tỉnh táo lại thì cơ thể đã vội phản ứng trước, tiến tới ôm lấy người kia.

Thiếu tá hoảng hốt: “Thiếu tướng?”

Trì Tả không đáp, nhìn chằm chằm vào người trong lòng, bàn tay run run nâng cằm hắn lên, khuôn mặt quen thuộc chạm vào đáy mắt, bộ dạng vẫn như mười năm trước.

Phượng… Tắc…

Thiếu Tá phát hiện có vấn đề, tiến tới: “Thiếu tướng?”

Trì Tả giật mình hoàn hồn, giọng khàn khàn: “Hả?”

“À thì… Hình như tình huống của người này không được tốt lắm.”

Lúc này Trì Tả mới hoàn toàn tỉnh táo lại, ngửi mùi máu tươi nồng nặc, biến sắc, không kịp ngẫm nghĩ nguyên nhân, vội vàng ôm người bỏ chạy, để lại đám đông ngơ ngác sau lưng.

“Thiếu tướng làm sao thế?”

“Có lẽ là người quen?”

“Phải không vậy, người này xuất hiện trong lỗ giun mà.”

“Chẳng lẽ… Thiếu tướng thích người ta rồi?”

Tất cả đồng loạt khiếp sợ, nghĩ lại bộ dạng vừa rồi của thiếu tướng, đúng là có khả năng lắm.

Trì Tả hoàn toàn không rõ cấp dưới của mình đang nghĩ gì, y lột sạch người nọ rồi đặt vào khoang trị liệu, ngồi im bất động, nhìn chằm chằm vào người kia không chớp mắt.

Thiếu tá đợi mãi không thấy Trì Tả trở về, dứt khoát chủ động tới tìm cậu để báo cáo, nói là trên phi thuyền có mấy thi thể, ngoài ra cũng chỉ có một người sống. Ánh mắt thiếu tá lơ đãng liếc về cái người đang nằm trong khoang trị liệu, cảm thấy người này rất trẻ, đã tới hai mươi chưa nhỉ? Đừng bảo vẫn là thiếu niên chứ?

Nhưng mà nhìn dung mạo không tệ chút nào… Thiếu tá giật mình phát hiện gì đó, vội vàng quay đi, thấy thiếu tướng đang nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Chúng ta kéo phi thuyền kia về đây chứ?”

Trì Tả gật đầu: “Bảo tồn thi thể cho tốt.”

“Vâng.”

Cửa phòng trị liệu từ từ đóng lại, không gian tiếp tục chìm vào yên tĩnh, Trì Tả ngắm nhìn Phượng Tắc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, bắt đầu suy nghĩ kỹ càng. Phượng Tắc và chiếc phi thuyền kia đều mang bộ dạng lúc biến mất, điều này nói rõ bọn họ vừa bị cuốn vào đã bị quăng ra ngay, chỉ là thời gian đã qua mười năm rồi.

Bốn chữ đường hầm thời gian đột nhiên tràn vào trong đầu y, Trì Tả nhớ khi đó đúng lúc xảy ra bão không gian, có lẽ trận bão đó sinh ra một nguồn năng lượng cực lớn kéo Phượng Tắc vào một không gian ở vĩ độ cao hơn, đến hôm nay mới về tới nơi này.

Nhưng bất kể thế nào, người này vẫn còn sống.

Trì Tả nhìn đèn hiển thị tính mạng trên màn hình, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng ướt, chỉ hận không thể ôm chặt người kia vào trong lòng.

Trận nổ làm mảnh vỡ phi thuyền găm vào cơ thể Phượng Tắc, người máy trong khoang trị liệu bắt đầu duỗi ra hai cây kim loại mảnh thăm dò giải phẫu, sau đó khâu lại miệng vết thương, toàn bộ quá trình tốn đến gần một giờ. Trì Tả thấy đèn đã tắt, vội vàng ôm người ra, tìm bộ đồ ngủ mặc vào cho hắn, bế hắn về phòng mình.

Tất cả các binh sĩ nhàn rỗi đều âm thầm chú ý tình hình bên này, chớp mắt hai cái, nghiêm túc nhìn thiếu tướng đi xa, len lén chạy đi chia sẻ tin tức.

Thiếu tá hỏi: “Thiếu tướng đưa người về phòng mình?”

“Đúng vậy, còn che kín lắm, tôi cố mà không thể nhìn rõ bộ dạng của người kia thế nào.”

Thiếu tá xoa cằm ngẫm nghĩ.

“Chẳng lẽ thiếu tướng thật sự thích người nọ?”

Thiếu tá là một người tương đối có lý trí, lại nghĩ thêm: “Quan sát tiếp xem sao.”

Mọi người xung quanh gật đầu, trong lòng thì không khỏi lo âu mà nghĩ, khó khăn lắm thiếu tướng mới vừa mắt một người, nhưng mà ai biết lai lịch của người nọ thế nào? Từ đâu tới? Nhỡ người ta bất đồng ngôn ngữ thì sao? Nhỡ thể chất chêch lệch không thích hợp để này nọ í é thì thế nào? Mà lỡ đâu trước kia người ta đã có người yêu, thà chết chứ không chịu khuất phục thì phải làm sao hả trời?

Ôi chao ôi, nghĩ mà thấy đau lòng! Sao không đi thích người của đế quốc chứ? Sao lại yêu trúng người ngoài hành tinh vậy nè?

Mọi người lo lắng thì lo lắng, tiếp tục lái phi thuyền đi tuần tra.

1 nhận xét: