6 thg 5, 2015

Truyền thuyết chi chủ – Chương 474

Chương 474: Thành công


Mấy câu của Triển Vũ Hiên là nói nhảm không, Vệ Bạch không khỏe, làm sao có thể đi tới bên này, huống chi bàn họ toàn là người hưởng ké ánh sáng của người khác mới được tham gia yến hội, toàn là tiểu nhân vật không có danh khí, làm gì có ai chú ý đến tình hình bên này.

Triển Vũ Hiên chỉ thuận miệng nói hai câu mà thôi, ai ngờ đệ tử của gia tộc Xích Huyết kia lại tin, còn dẫn người ra ngoài thật, nói hắn đầu óc đơn giản, còn không bằng nói hắn không có đầu óc.



Triển Vũ Hiên phỏng đoán, đại khái là Du Chấn Thiên cảm thấy quá mức yên tâm, cho nên mới dám giao Phong Trì Vân cho một tên đệ tử, hơn nữa với tình trạng của Phong Trì Vân cũng không cần lo hắn sẽ chạy trốn.

Yến hội sắp hết thúc, Ngân Qua làm bộ có việc phải rời đi.

Trong bữa tiệc, y và Triển Vũ Hiên gần như không nói câu nào với nhau, hơn nữa hai người không ngồi cạnh, cho nên không ai biết hai người bọn họ quen biết.

Không ai chú ý Ngân Qua đã rời tiệc.

Chung quanh hội trường có người của Thương Minh, vì hướng Ngân Qua đi tới không phải là cấm địa, cho nên thủ vệ không ngăn cản.

Thanh niên dẫn Phong Trì Vân rời đi sợ bị phát hiện, cố ý chọn nơi ít người, vừa vặn thuận tiện cho Ngân Qua, chờ tới lúc y tìm theo dấu vết của tử xà, thanh niên cũng đang mang theo Phong Trì Vân đi từ thạch lâm tới, xem chừng là do yến hội sắp kết thúc, cho nên hắn chuẩn bị đưa Phong Trì Vân về.

Ngân Qua đội mũ lên, làm mặt lạnh đi qua.

Thanh niên không nhận ra y chính là người ngồi cạnh Phong Trì Vân lúc nãy, nhìn thấy Ngân Qua cũng không để ý.

Ngay thời điểm hai người đi qua nhau, bụi cỏ bên cạnh đột nhiên có một con rắn xuất hiện, hàm răng mang theo đầy nọc độc cắn trúng chân của thanh niên, thanh niên kinh hãi la lớn, con rắn đã bỏ chạy mất tăm.

Thanh niên xem xét miệng vết thương, đã có dấu hiệu trúng độc, hơn nữa độc tính còn rất mạnh, mới vài giây mà toàn bộ chân đã tê liệt đến mức mất cảm giác, thanh niên hoảng hốt, vội vàng vận linh khí ép nọc độc xuống, nhưng hắn biết mình cứ thế này không thể đi vào hội trường kịp, nhưng cũng không thể bỏ mặc Phong Trì Vân.

Lúc này, linh quang trong đầu thanh niên lóe lên, nghĩ đến Ngân Qua vừa đi lướt qua hắn, vội vàng gọi lại Ngân Qua đang định đi vào thạch lâm, “Vị bằng hữu kia, xin đợi một chút.”

Ngân Qua dừng bước chân, quay người nhìn hắn, phát ra âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Chuyện gì?”

Thanh niên cầu khẩn nói: “Ta là đệ tử của gia tộc Xích Huyết, ta vừa bị rắn độc cắn, có thể làm phiền ngươi đi qua yến hội thông báo cho bọn họ một tiếng giúp ta được không, ta sẽ cảm tạ ngươi.”

“Ngươi nghĩ ta mù hả?” Ngân Qua bất mãn nói.

Thanh niên sững sờ, “Sao lại nói thế?”

Ngân Qua lạnh lùng nói: “Rõ ràng bên cạnh người còn có đồng bạn, hắn cũng không bị rắn độc cắn, sao không bảo hắn đi, lại còn muốn nhờ ta giúp, không phải coi ta mù thì là gì!”

Thanh niên biết rõ y đã hiểu lầm, nhưng lại không thể giải thích rõ, đâu thể nói Phong Trì Vân bị khống chế, không có mình dẫn dắt thì hắn không thể tự tìm được yến hội, càng không có khả năng nhận ra người của gia tộc Xích Huyết.

“Đồng bạn của ta có chút vấn đề, ngươi nhìn nét mặt của hắn là biết hắn rất ngốc, cho nên ta không thể để hắn đi một mình, vị bằng hữu kia, nếu kéo dài nữa nọc độc sẽ lan rộng ra toàn thân, ngươi giúp ta chuyển lời một câu thôi, đến lúc đó ta sẽ báo cáo cho trưởng lão, chắc chắn trưởng lão sẽ hậu tạ ngươi.”

Thanh niên không ngờ nọc độc lại mạnh đến vậy, dùng tu vi của hắn chỉ có thể ép được một lát, hắn đột nhiên hối hận vì sao mình lại đến nơi vắng vẻ thế này, không đi thì đâu có bị rắn cắn.

“Được rồi, nể mặt ngươi là gia tộc Xích Huyết, ta sẽ chuyển lời cho ngươi, nhưng mà…” Ngân Qua làm ra vẻ đã bị thành ý của thanh niên làm rung động.

Thanh niên thấy y đồng ý, không nén nổi vui vẻ, “Nhưng mà cái gì?”

Ngân Qua nói, “Ta chẳng qua chỉ là tiểu nhân vật, nếu tùy tiện tìm người của gia tộc Xích Huyết nói gì, bọn họ có thể cho rằng ta nói dối, ta cũng không muốn bị chụp mũ, vậy đi, ngươi để vị đồng bạn bên cạnh ngươi đi cùng ta, chỉ cần bọn họ thấy đồng bạn của ngươi, nhất định sẽ tin tưởng ta, ngươi xem thế nào?”

Thanh niên chần chừ, “Cái này chỉ sợ…”

Trưởng lão đã từng nói không thể để Phong Trì Vân rời khỏi tầm mắt, nếu để Phong Trì Vân đi cùng người xa lạ này, lỡ lạc mất thì sao hắn gánh nổi hậu quả đây.

“Nếu như ngươi không muốn thì cũng dễ, ta không dưng vô duyên vô cớ đi rước họa vào người.” Ngân Qua làm bộ phải đi.

“Đợi một chút!”

Thanh niên vội vàng gọi y lại, nếu cứ để y rời đi như vậy, đợi người của gia tộc Xích Huyết phát hiện ra rồi tìm đến, chắc hắn đã chết vì độc phát tác rồi, lúc ấy cũng không có ai canh chừng Phong Trì Vân, còn không bằng đánh cuộc một lần.

Thanh niên lấy ra một cái hộp ngọc lớn chừng bàn tay, đưa cho Ngân Qua rồi nói: “Vậy thì làm phiền ngươi, tiện thể giao cái hộp ngọc này cho trưởng lão, nhớ phải nhất định giao vào tay người của gia tộc Xích Huyết.”

“Ta biết rồi.”

Ngân Qua cất cái hộp ngọc đi, nói với Phong Trì Vân đang ngơ ngác một câu “Đi thôi” liền xoay người rời khỏi nơi này, Phong Trì Vân còn đứng im tại chỗ đột nhiên đi theo sau y như một con rối.

Thanh niên thở phào một tiếng, chuyên tâm đối phó với nọc độc đang lan dần khắp toàn thân, thanh niên cúi đầu không hề phát hiện, tại thời điểm rẽ xuống Ngân Qua không hề đi về hướng yến hội, mà đi xuống chân núi, đương nhiên Phong Trì Vân vẫn theo sát y, mãi tới khi bốn phía không còn người khác nữa…

Ngân Qua đột nhiên lấy hai miếng mặt nạ mỏng dính ra, may mà lúc trước vì thuận tiện đi lại nên y đã chuẩn vị vài miếng, Ngân Qua dán một miếng vào mặt Phong Trì Vân, còn một miếng khác thì dán trên mặt mình, như vậy sẽ không gây thêm phiền toái cho Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.

Cứ như vậy, Ngân Qua quang minh chính đại dẫn Phong Trì Vân xuống núi.

Lối vào núi Miên Miên luôn có thủ vệ của Thương Minh canh chừng, nhưng ai đi lên đều đã được kiểm tra thân phận, cho nên lúc đi xuống không cần thủ tục rườm rà nữa.

Bóng hai người dễ dàng lẩn vào trong đám đông.

Trên đỉnh núi Miên Miên, hội trường yến hội.

Triển Vũ Hiên thấy Ngân Qua vẫn chưa trở lại, biết rõ y đã thành công.

Về phần thanh niên bị rắn độc cắn trúng kia, đoán chừng lần bây giờ đã độc phát thân vong rồi, chắc có lẽ trong chốc lát người của gia tộc Xích Huyết không thể phát hiện ra được.

Đợi sau khi yến hội kết thúc, rất khó để tra ra ai mang Phong Trì Vân đi, bởi vì trên đường không thiếu người rời khỏi hội trường, một vài người đi đường vội vã rời khỏi núi Miên Miên ngay nửa đường, gia tộc Xích Huyết có muốn tra cũng không dễ, hơn nữa tình huống của Phong Trì Vân không thể công bố trước mặt bàn dân thiên hạ được.

Nhưng không phải việc gì cũng là tuyệt đối, cho nên điều Ngân Qua phải làm bây giờ là, tranh thủ dẫn Phong Trì Vân đi càng xa càng tốt.

Lúc yến hội kết thúc, Xá trưởng lão khiêu khích Lăng Tiêu lúc trước đột nhiên nhớ ra Phong Trì Vân và tên đệ tử kia, lúc lão muốn quan sát xem hai người có ổn hay không, nhưng tìm mãi mà không thấy bóng hai người đâu, tim đập hẫng một nhịp, không ổn.

Xá trưởng lão lập tức đi đến trước mặt Du Chấn Thiên nói nhỏ vài câu.

Trong mắt Du Chấn Thiên lóe lên vẻ tức giận, “Lập tức phái người đi tìm, hai người không thể nào vô duyên vô cớ biến mất, nhất định phải tìm ra cho lão phu.”

Xà trưởng lão lập tức dẫn mấy tên đệ tử vội vàng chạy ra ngoài.

Vì giờ là lúc yến hội kết thúc, không có mấy ai để ý.

Một bàn khác, Lăng Tiêu cầm ly nhấp rượu, ánh mắt như có như không đảo về hướng Xá trưởng lão, nhếch miệng nở một nụ cười thản nhiên, xem ra đã thành công rồi.

Du Tiểu Mặc lười biếng dựa vào vào y, xoa xoa cái bụng căng tròn, ợ một cái, rất không văn nhã.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, xem ra tên nhóc tham ăn này đã quên mất kế hoạch rồi.

“Không ngờ các hạ lại là cái thùng cơm lớn, đừng bảo là bị bỏ đói mấy trăm năm, chậc chậc, hiển nhiên là quỷ chết đói đầu thai.” Lân Hạo Vũ lão đại mất hứng mỉa mai, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc lười biếng nhếch mí mắt, “Làm sao ngươi biết ta bị bỏ đói mấy trăm năm?”

Lân Hạo Vũ cứng họng một giây, nhanh chóng phản kích: “Nhìn cái bộ dạng ăn uống lúc nãy của ngươi là biết, đó giờ ta chưa từng thấy kẻ nào ăn uống gớm ghiếc như ngươi.”

“Đầu óc có bệnh thì phải trị, không biết có tu vi thì không cần ăn cơm sao? Chưa kể, ta còn chưa đến trăm tuổi nữa, ở đâu ra mấy trăm năm.” Du Tiểu Mặc hùng hồn tuyên bố.

“Ngươi nói ai có bệnh?” Lân Hạo Vũ đứng phắt dậy.

“Nói cái người phản ứng kịch liệt nhất ấy.”

“Ngươi—— “ Lân Hạo Vũ tức giận chỉ vào hắn, trợn tròn mắt nhìn vào Lăng Tiêu: “Đừng tưởng rằng bạn ngươi là người của Kỳ Lân tộc thì có thể hung hăng trước mặt bản thiếu gia, chọc giận ta, cho dù hắn trở lại Kỳ Lân tộc, ta cũng có cách để hắn không sống nổi trong tộc!”

Du Tiểu Mặc cười lớn.

“Ngươi cười gì?” Lửa giận của Lân Hạo Vũ bị tiếng cười của hắn làm cháy hừng hực.

Du Tiểu Mặc vội vàng chui vào trong lòng Lăng Tiêu, “Không có, ta chỉ biểu đạt ta đang rất sợ hãi thôi.”

Lân Hạo Vũ giận điên, miệng toét cả sang hai bên mà gọi là sợ hãi hả? Cho rằng hắn mù sao?

Lúc này, Huyền Minh chậm chạp đột nhiên lên tiếng, chậm rãi nói: “Lân Hạo Vũ, ta khuyên ngươi không nên đấu võ mồm với hắn thì hơn, tài ăn nói của ngươi không bằng hắn, trừ phi da mặt ngươi có thể dày ngang hắn.”

4 nhận xét:

  1. *Phong Trì Vân vẫn theo sát y, mãi tới khi bốn kia không còn người khác nữa* kia = phía
    Ân bác Minh gì đó nói đúng a, muốn đấu với tiểu Mặc Mặc ít ra mặt phải dày cỡ Lăng ca mới đối phó đc a....

    Trả lờiXóa
  2. "bác" Minh còn trẻ lắm nàng ơi, ngồi cùng bàn với tiểu Mặc nhà ta mà, cái bàn đó toàn thanh niên không, nàng gọi bác tội bạn kia quá =))))) Da mặt Tiểu Mặc đang tiến bước trên con đường càng ngày càng dày, nhưng chắc mãn kiếp cũng không dày hơn Lăng ca được =)))))

    Trả lờiXóa
  3. Khụ ngoài vài nhân vật ra còn lại chỉ là mây bay a...(xin lỗi *anh* Minh vì đã gọi anh là *bác*...)

    Trả lờiXóa
  4. bên cạnh người còn có đồng bạn ➡ bên cạnh ngươi
    Xà trưởng lão ➡ Xá
    dựa vào vào y ➡ dựa vào y

    Trả lờiXóa