5 thg 3, 2015

Truyền thuyết chi chủ – Chương 344

Chương 344: Tên quái dị


Du Tiểu Mặc không ngốc, vừa nghe một hồi là hắn đã biết bên cạnh đang làm gì rồi, cũng làm chuyện y hệt như bọn họ mới làm, chỉ là bên kia còn kịch liệt hơn cả họ nữa, làm tới nỗi phòng bên cạnh nghe được cả tiếng giường rung.

Du Tiểu Mặc dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu, “Chẳng lẽ anh… Thích coi trộm hả?”

Lăng Tiêu bình tĩnh: “Coi trộm cách một bức tường?”



Du Tiểu Mặc hỏi: “Chứ không thì anh đang làm gì đó?”

Lăng Tiêu đáp: “Nghe lén.”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, cầm lấy y phục ném về phía y, tiện thể hỏi: “Vậy anh nghe lén được cái gì?” Chẳng lẽ muốn học tập bọn họ hả, đây là một suy nghĩ rất kinh hãi á!

Ngày hôm sau, vì để tránh bị người khác nhận ra, hai người thay đồ một lần rồi mới ra khỏi phòng, cửa phòng bên cạnh cũng đồng thời mở ra, một nam tử đẹp trai, y quan sạch sẽ, mang theo vài phần khí chất nho nhã bước ra, theo sau hắn, là một cô gái diễm lệ, khuôn mặt cô ửng đỏ màu hồng đào, hai con mắt long lanh như ngậm lấy xuân thủy.

Du Tiểu Mặc lập tức sững sờ, cuối cùng hắn cũng biết cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Hai người kia, nhất là nam tử trước mặt, tuyệt đối không hề giống loại người sẽ kịch liệt trong chuyện chăn gối.

Nhận ra ánh nhìn chăm chú của hắn, nam tử xoay người lại, khẽ cười rồi gật đầu với hắn, sau đó dắt cô gái kia xuống lầu.

Người ăn điểm tâm không nhiều lắm, sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu xuống lầu, còn tình cờ ngồi cạnh hai người kia, hai người có vẻ là một cặp vợ chồng rất ân ái, cười cười nói nói, chọc cho cô gái liên tục phát ra tiếng cười duyên.

Du Tiểu Mặc cảm thán một câu, kiểu mẫu tình lữ thế này, chính là cảnh tượng xa vời mà hắn luôn mơ ước trước khi gặp Lăng Tiêu, nhưng đáng tiếc, hắn liếc nhìn Lăng Tiêu đang châm trà cho mình, không hiểu phong tình, chỉ biết đùa cợt hắn làm vui, đúng là quá đáng ghét!

“Nhìn gì?” Lăng Tiêu nhấp một ngụm trà, hờ hững hỏi.

“Không có gì.” Du Tiểu Mặc nhìn qua chỗ khác.

“Quan hệ của hai người kia, thực ra không giống những gì em nghĩ đâu.” Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng.

“Là sao?” Du Tiểu Mặc sững sờ.

“Chờ một lát em sẽ biết.” Lăng Tiêu thừa nước đục thả câu.

Du Tiểu Mặc nghi ngờ, hắn nhớ tới chuyện tối qua, tuy Lăng Tiêu có nghe lén một hồi, nhưng hai người kia có nói chuyện gì đâu, ngoại trừ tiếng rên rỉ thì chỉ có tiếng giường rung lắc, kết quả là chẳng giải quyết được gì, trong loại tình cảnh như thế, chẳng lẽ y còn nghe được tiếng lóng gì hả?

Ước chừng một phút sau, Du Tiểu Mặc cũng lĩnh giáo được sự thần kỳ của Lăng Tiêu.

Vốn hai người còn đang hòa hợp đến nỗi chỉ hận không thể dính vào nhau, cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra, bầu không khí chung quanh họ đột nhiên trở nên lạnh nhạt và khách sáo lạ thường, nụ cười trên mặt cũng biến mất, một người nho nhã, một người lạnh như băng.

Du Tiểu Mặc vội vàng giật giật tay áo Lăng Tiêu, “Có chuyện gì xảy ra thế này?”

Lăng Tiêu nhún vai: “Xem tiếp thì biết.”

Năm phút sau, ở cửa tửu lâu đột nhiên có một đám người cầm đao kiếm đi vào, những người này đều có một dấu hiệu chung, đó chính là ở chuôi vũ khí có đeo một nhúm tua rua màu vàng.

Một thiếu nữ xinh đẹp bước vào, vừa nhìn thấy một nam một nữ bàn bên cạnh, cả khuôn mặt đã sáng bừng, lập tức chạy về phía bọn họ, “Hải ca ca, Lam tỷ tỷ.”

Thiếu nữ ngồi cạnh nam tử không rụt rè, đồng thời ôm chặt lấy cánh tay Hải Nhạc rất thân mật.

Hải Nhạc không tránh xa, Lam Y Lan ngồi đối diện hắn cũng chẳng hề có phản ứng, như thể đây là một chuyện rất bình thường.

Hải Nhạc nhìn thiếu nữ, cưng chiều hỏi: “Tiểu Vũ, sao muội lại tới đây, không phải sư phụ bảo muội đợi ở trong môn sao? Nếu như bị sư phụ biết, lại bị mắng đấy.”

Thiếu nữ lè lưỡi ra vẻ đáng yêu, hình như là quan hệ tay ba, nhưng lại không giống tay ba, hắn cũng hơi hiểu hiểu ý Lăng Tiêu rồi, chắc hai người này đang lén lút yêu đương, nhưng không muốn cho thiếu nữ kia biết.

Lúc này, thiếu nữ kia đột nhiên phát hiện Du Tiểu Mặc đang nhìn bọn họ chằm chằm, nở một nụ cười rất tươi, “Tên quái dị, ngươi đang nhìn cái gì?”

Lúc thiếu nữ nói câu này, giọng điệu rất nhẹ nhàng, nếu như bỏ qua nội dung câu nói thì có lẽ Du Tiểu Mặc sẽ cảm thấy thiếu nữ này rất đáng yêu, thậm chí còn đồng tình với cô ả nữa.

Nhưng sau khi hắn nghe được cái câu tên quái dị kia, không kịp phản ứng trong giây lát.

Hắn tự hỏi mình lớn lên không đẹp trai, nhưng cũng được gọi là thanh tú chứ hả, tuyệt đối chẳng hề liên quan tới ba chữ tên quái dị kia, vậy mà cô ả này vừa mở miệng đã bảo hắn quái dị, chẳng lẽ cô ả nghĩ dung mạo mình khuynh quốc khuynh thành lắm sao? Rõ ràng còn chẳng đẹp bằng Lam tỷ tỷ kia, dám gọi hắn là tên quái dị, con mụ đáng ghét này!

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu, “Em nhìn xấu lắm hả?”

Lăng Tiêu đáp: “Rất tuấn tú.”

Mặt Du Tiểu Mặc hơi đỏ, bỗng thở dài một tiếng, “Thế thì tốt rồi, xem ra không phải là vấn đề của em.”

Lăng Tiêu còn đế thêm một câu rất ác độc, “Nhìn bình thường không có nghĩa là đầu óc hay con mắt cũng bình thường đâu.”

Du Tiểu Mặc không nén cười nổi, ‘Phì’ một tiếng, “Thụ giáo.”

Thiếu nữ ‘Hả’ một tiếng, đứng lên, khuôn mặt đáng yêu cũng có chút vặn vẹo, còn chưa kịp nổi bão, Hải Nhạc bên cạnh đã níu lấy cánh tay ả, “Tiểu Vũ, không nên ồn ào, chờ một lát nữa chúng ta còn phải tập hợp với sư phụ, nếu trễ giờ, sư phụ sẽ mất hứng đấy.”

“Thế nhưng mà, chúng dám mắng muội.” Thiếu nữ không bỏ qua, mặc dù không lao về phía ấy, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc như muốn phun lửa.

“Muội không lên tiếng mắng hắn, thì sao hắn nói muội, Tiểu Vũ, muội cần phải sửa lại tính tình thôi.” Hải Nhạc bất đắc dĩ nói, Tiểu Vũ luôn ỷ vào việc được sư phụ yêu thương rồi hống hách với mọi người, nếu không phải như thế, thì sao hắn và Y Lan phải làm tình nhân bí mật.

Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Hải Nhạc như không thể tin nổi, “Hải ca ca, sao huynh lại nói đỡ cho người ngoài? Muội mới là sư muội của huynh, huynh nên rạch ròi.”

Hải Nhạc á khẩu không trả lời được, đúng là bị sư phụ làm hư rồi.

Lam Y Lan đặt chén trà xuống, mi tâm hơi nhíu lại: “Tiểu Vũ, đừng hồ đồ.”

Liên tục bị hai người thân thiết nhất chỉ trích, thiếu nữ lườm Du Tiểu Mặc một cái, giận dữ đi ra khỏi tửu lâu.

Chỉ sợ cô ả sẽ làm chuyện xấu gì, Hải Nhạc và Lam Y Lan đành phải mang theo những đệ tử khác mau chóng đuổi theo, nhìn động tác của họ, có vẻ là đã quen với cái tính khó chiều của thiếu nữ kia.

Bọn họ vừa đi, mấy người trong tửu lâu mới dám nói chuyện không chút kiêng kỵ.

“Ác nữ kia lại xuất hiện hại người rồi.”

“Đúng là chẳng hiểu sao Hắc Vân lão nhân lại cưng chiều cô ta đến vậy, chẳng phải là thiên phú hơn người khác một chút sao, xấu tính quá, theo ta thấy, Hải Nhạc và Lam Y Lan cũng không tệ, nếu không có ác nữ kia, có khi bọn họ đã sớm ở bên nhau rồi.”

“Ai mà biết Hắc Vân lão nhân nghĩ gì.”

“Thôi không nói đến mấy chuyện khó chịu này nữa, ta nghe nói bên phía Viêm Thành đã có rất nhiều cường giả tới, có tứ đại gia tộc, học viện Đạo Tâm, cuộc chiến tranh giành linh mạch lần này nhất định là một hồi long tranh hổ đấu.”

Tuy tứ đại gia tộc rất mạnh, nhưng cường giả ở Vô Tận trấn cũng không dễ chọc.

“Nghe nói người phát hiện ra linh mạch kia là các chủ của Phi Ngư Các?”

“Ở Vô Tận trấn này, Phi Ngư Các chỉ là một thế lực hạng hai, vị các chủ kia đã sớm bị ba đại cường giả của Vô Tận trấn khống chế lại rồi.”



Tiếng bàn tán xì xào vang lên xung quanh, nội dung cũng mang đến cho Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu một ít nhắc nhở.

Ban đầu bọn họ còn đang suy nghĩ phải ra tay từ chỗ nào, bây giờ đã có phương hướng, chỉ là muốn đục nước béo cò sau lưng nhiều cường giả như vậy cũng có chút khó.

Du Tiểu Mặc không nhịn được mà hỏi, “Sao anh biết quan hệ của họ có vấn đề?”

Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, “Em không quan sát hả? Mặc dù thoạt nhìn thì tình cảm giữa bọn họ rất tốt, nhưng mi tâm luôn có một chút lo lắng lờ mờ và gượng ép, hai người này thỉnh thoảng còn nhìn về phía cửa, rõ ràng là đang chờ ai đó.”

Du Tiểu Mặc chột dạ sờ mũi, đúng là hắn không hề chú ý tới nét mặt của họ.

Lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên, nắm tay Du Tiểu Mặc kéo thẳng về phía lầu hai, bước chân hơi nhanh. Du Tiểu Mặc vừa định hỏi sao thế, thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, còn đang định quay lại thì đã bị Lăng Tiêu kéo đi mất.

Du Tiểu Mặc: “…”

Lăng Tiêu đẩy hắn vào phòng rồi, bản thân y cũng đi vào, đồng thời đóng cửa lại.

Tuy không nhìn tận mắt, nhưng Du Tiểu Mặc có thể nhận ra giọng nói kia, chính là giọng của Bách Lý Thiên Dật, hơn nữa hình như không chỉ có mình y.

Du Tiểu Mặc vừa định hỏi thăm, đã thấy Lăng Tiêu bỏ mặt nạ ra, lúc này mới nhớ tới, trang phục của bọn họ có vấn đề.

Lúc trước để tránh bị người quen nhận ra, cái mặt nạ xấu xí của Lăng Tiêu đã đổi thành mặt nạ bạc, kiểu cách quần áo cũng thay đổi, mà bản thân hắn cũng mặc quần áo khác, thả tóc xuống, tạo hình khác biệt lúc trước rất nhiều, đúng là không hợp để gặp mặt bọn họ.

“Bây giờ phải làm sao?”

Lăng Tiêu lấy cái mặt nạ xấu xí ra rồi đeo lên, “Ngày mai tìm cơ hội rồi làm bộ vô tình chạm mặt họ.”

Du Tiểu Mặc nhướn mày, “Nếu như đi cùng với học viện Đạo Tâm, thì không phải hành động của chúng ta sẽ bị hạn chế sao?”

“Không, là đục nước béo cò.”

2 nhận xét:

  1. cô gã ➡ cô gái
    hay người thân thiết nhất ➡ hai người

    Trả lờiXóa
  2. Sao mà lại có anh công hợp ý ta thế này nhể haha

    Trả lờiXóa