20 thg 5, 2015

Truyền thuyết chi chủ – Chương 513

Chương 513: Lại gặp Vũ Thành


Hội trường hoàn toàn yên lặng, trên đài chỉ còn một mình Du Tiểu Mặc, mọi người nín thở nhìn cảnh tượng này, có người chú ý tới một dị tượng của Du Tiểu Mặc.

Hắn đột nhiên nhe răng, như thể đang nghiến răng nghiến lợi, còn mang theo cảm giác không cam lòng.

Xem ra đã thất bại!



Rất nhiều người đều đồng loạt lóe lên ý nghĩ này, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, Lôi Vân đan là linh đan cấp mười thượng phẩm, tu vi của Du Tiểu Mặc mới dừng lại ở trung phẩm thôi, muốn khiêu chiến vượt cấp, lại còn phải làm chất lượng linh đan cao hơn Ngô đạo sư, hai ngọn núi lớn đè nặng trên vai hắn, căn bản không thể nào thành công ngay lần đầu.

“A! Thật sự thất bại sao?” Thiên Tâm thất vọng than thở.

Nhan Huy lắc đầu, “Ta đã nói là không có khả năng rồi mà, dùng thực lực của Du Tiểu Hắc vẫn còn quá miễn cưỡng.”

Thiên Tâm đột nhiên dùng sức vỗ vỗ hai má, “Không sao, còn một cơ hội, đã có kinh nghiệm thất bại lần đầu, lần thứ hai sẽ tốt hơn.”

“Hy vọng thế.”

“Ai nói hắn sẽ thất bại.”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai họ.

Mấy người quay lại nhìn mới phát hiện người lên tiếng là Lăng Tiêu, dường như người nọ không nhận ra ánh mắt của họ, khóe miệng nhếch lên một đường cong lười biếng, mang theo chút thở ơ.

“Vì sao ngươi lại khẳng định như thế?” Thiên Tâm lấy hết dũng khí để hỏi.

Lăng Tiêu liếc nhìn nàng, không đáp.

Trên thực tế cũng không cần y trả lời, Du Tiểu Mặc đã tự có đáp án, quá trình dài đến tám canh giờ, cuối cùng cũng kết thúc. Chỉ là tình huống khác với Ngô đạo sư, linh đan của Du Tiểu Mặc không bay ra ngoài, Thiên Công đỉnh cũng yên lặng, chẳng có phản ứng gì.

“Không phải chứ, thật sự thất bại.” Nhan Huy trợn tròn mắt, đã đến nước này rồi, nếu không thất bại, tại sao linh đan vẫn chưa bay ra ngoài?

“Thật không vậy?” Thiên Tâm thất vọng hô.

Kiều Vô Tinh dở khóc dở cười, “Sao có thể, chẳng lẽ các ngươi không biết vì sao lô đỉnh được xếp mười hạng đầu trên Đỉnh bảng lại nổi danh hả?”

Hai người mang theo nghi hoặc đồng thời nhìn về phía hắn.

“Tất cả những lô đỉnh trên mười hạng đầu đều có cấm chế bảo hộ, có thể phòng ngừa linh đan bay đi khi vừa thành hình, đây là sự khác biệt lớn nhất giữa Thiên Công đỉnh và Tử lô của Ngô đạo sư.”

Thiên Tâm nhìn xuống dưới, đúng lúc thấy Du Tiểu Mặc đang lấy một viên linh đan có màu sắc y hệt của Ngô đạo sư, tỉ lệ xấp xỉ thượng phẩm, có thể nói là ngang ngửa với Lôi Vân đan của Ngô đạo sư.

Cả thính phòng lập tức xôn xao.

Du Tiểu Mặc không chỉ thành công ngay lần đầu tiên, mà còn không cần nhờ vật bên ngoài để luyện ra một viên Lôi Vân đan xấp xỉ thượng phẩm.

Xem tỉ lệ, ngay cả trọng tài cũng không phán đoán được ai thua ai thắng, hai người mỗi người một vẻ.

Ngô đạo sư cười nghẹn ngào, bây giờ ông đã thực sự hiểu vài phần kính trọng của hai vị đại sư dành cho Du Tiểu Mặc, tiềm lực của thiếu niên này cực kỳ cao, xem ra việc hắn có linh hồn lục thải, gần tới thất thải cũng không giả.

Ngô đạo sư đi tới bước mặt Du Tiểu Mặc: “Lúc lão phu bằng tuổi ngươi, cũng không thể bằng trình độ của ngươi bây giờ, cuộc khiêu chiến này, ngươi thắng.”

Du Tiểu Mặc vui vẻ chắp tay cúi đầu rất cung kính, “Đa tạ đạo sư.”

“Chỉ là, không ngờ ngươi lại có được Thiên Công đỉnh, thật quá may mắn.” Ánh mắt Ngô đạo sư rơi vào Thiên Công đỉnh, giọng điệu mang theo chút hâm mộ rõ ràng.

Du Tiểu Mặc chỉ có thể cười gượng.

Ngô đạo sư phất phất tay, “Trận đấu đã xong, ngươi có thể về.”

Du Tiểu Mặc đưa linh đan cho Ngô đạo sư, “Đạo sư, viên linh đan này…”

“Linh thảo trung phẩm không đánh giá bao nhiêu linh tinh.” Ngô đạo sư nói xong câu đó liền quay người rời đi, ý là hắn có thể giữ lại viên linh đan này.

“Cám ơn đạo sư.”

Du Tiểu Mặc thu Thiên Công đỉnh lại, lập tức chạy về phía Lăng Tiêu.

Mấy người nhao nhao chúc mừng hắn.

Bắt đầu từ ngày mai, Du Tiểu Mặc có thể lên trên tầng bảy mươi rồi, sau khi thành công khiêu chiến quy tắc đặc biệt, chỉ có thể lên tầng chín mươi, mười tầng còn lại phải lên tầng khiêu chiến đấu, nhưng từ tầng chín mươi trở lên đều là mấy tên quái vật mạnh khó nói, muốn leo lên khá khó.

“Đúng rồi, nói cho ngươi biết một tin.”

Trước khi về, Kiều Vô Tinh đột nhiên gọi Du Tiểu Mặc lại.

“Cái gì?” Du Tiểu Mặc quay đầu lại.

Kiều Vô Tinh nói: “Điểm tích lũy ở Cự Vô Phách có một đường ranh giới, mỗi lần khiên chiến ở tầng bảy mươi trở lên, thắng sẽ được hai điểm, nhưng thua cũng sẽ bị trừ hai điểm.”

Du Tiểu Mặc tính sơ qua, đợi sau khi hắn lên tầng chín mươi, cứ ba tháng hắn có thể đấu sáu trận, nếu thắng toàn bộ, sẽ có tới mười hai điểm tích lũy, vừa nghĩ thế hắn đã vạn phần mong đợi lần khiêu chiến đấu kế tiếp, bởi vì bây giờ trong thẻ của hắn còn chẳng có điểm nào.

Nhưng đây cũng là do tình thế bắt buộc.

Đối với đa số người, ba tháng mới tổ chức khiêu chiến đấu một lần là quá dài.

Minh Tưởng thất khác với Ngự Thú thất, vào Ngự Thú thất chỉ có thể tạm thời ghi nhớ kiến thức trong đầu, đợi ra ngoài rồi tu luyện, nhưng Minh Tưởng thất thì khác, một điểm tích lũy cũng chỉ được ở trong đó ba ngày, căn bản không đủ.

Đám Kiều Vô Tinh cũng đợi lúc đi lên tầng cao hơn mới biết.

Sau khi trở về phòng, Du Tiểu Mặc đưa Lôi Vân đan cho Lăng Tiêu, coi như trả tiền lãi.

Tên kia còn không thèm chớp mắt, nhai nhai nuốt nuốt như ăn kẹo.

Du Tiểu Mặc thấy mà đã không thể trách rồi, linh đan thấp hơn thải cấp hoàn toàn không có tác dụng với y, cho nên hắn định lợi dụng thời gian rảnh rỗi kế tiếp tăng tu vi thật nhanh.

Sáng sớm hôm sau, hai người lại rời khỏi Tiêu Dao Viện tìm phòng ở.

Không lâu nữa hắn phải dọn lên tầng chín mươi, cho nên Lăng Tiêu cũng phải ra ngoài sống, nhưng ở tửu lâu thì tốn kém lắm, phòng tốt cũng mất năm sáu linh tinh một ngày, hơn nữa cũng không biết bọn hắn phải ở lại đây bao lâu, với tư cách một phu nhân cần kiệm quản việc nhà, Du Tiểu Mặc quyết định thuê nhà cho Lăng Tiêu.

Nhà không thể xa Tiêu Dao Viện, tốt nhất là đừng xa hơn hai ba ngàn mét.

Căn cứ vào yêu cầu này, bọn hắn dạo một vòng quanh Tiêu Dao Viện, có một vài khu dân cư, nhưng nghe ngóng mới biết, nhà ở thành Trung Tâm, càng gần khu trực trung tâm, càng đắt như thủ đô ấy, tấc đất tấc vàng.

Viện sinh của Tiêu Dao Viện rất nhiều, cho nên gần đây có vài phố buôn bán, bởi vậy giá phòng cũng đắt đến khó tả.

Du Tiểu Mặc nghe ngóng xung quanh, cuối cùng phát hiện giá cả ở phố buôn bán là khoảng bốn vạn linh tinh, hơn nữa đấy là chỉ là tiền thuê một tháng thôi, một năm phải vài chục vạn, có nhiều người cật lực kiếm tiền một năm chưa chắc đã kiếm nổi mấy vạn.

Phòng ở khu dân cư thì rẻ hơn, nhưng một tháng cũng khoảng hai đến ba ngàn.

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc cho ra kết luận ra —— Thà ở tửu lâu còn hơn, dù thuê phòng tốt nhất thì một tháng cũng chẳng hết một ngàn linh tinh.

Lăn qua lăn lại, cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát.

Thuê một phòng thượng đẳng, Du Tiểu Mặc gục xuống bàn than thở, tâm trạng của hắn đã không thể dùng uể oải để hình dung nữa rồi.

Nhìn từ đầu tới đuôi, Lăng Tiêu vẫn kiệm lời từ đầu đến giờ đột nhiên nói với hắn một câu.

“Phu nhân, mỗi lần em đều đổi mới sự hiểu biết của ta đối với em, hơn nữa mỗi lần đều sâu sắc hơn lần trước, nhưng lần nào cũng làm ta cảm thấy vui mừng vạn phần.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Làm người là phải biết phát triển trong đả kích và thất bại, hắn là kim cương đánh sao cũng không mòn, không thể bị chút thất bại nho nhỏ ấy làm gục gã, Du Tiểu Mặc nhanh chóng tự an ủi bản thân.

“Nếu nhất định phải ở trong tửu lâu, vì sao mới nãy anh không cho em dự chi một tháng tiền đặt cọc, chẳng lẽ anh không thích tửu lâu này?” Du Tiểu Mặc nhớ tới lúc nãy Lăng Tiêu chỉ bảo hắn trả tiền thuê một ngày.

“Bởi vì tiếp theo ta có chuyện muốn làm.”

Lăng Tiêu rót cho mình chén trà, sau đó ưu nhã nhấp từng ngụm, mỗi lần Du Tiểu Mặc nhìn thấy đều cảm giác động tác này cực kỳ không hợp với y, nhưng Lăng Tiêu thích thì hắn cũng chịu thôi.

“Chuyện gì?” Du Tiểu Mặc sững sờ, trong khoảng thời gian này bọn hắn đã giải quyết không ít chuyện, chỉ còn lại chuyện với Thương Minh thôi, nhưng cũng sắp xong rồi.

Lăng Tiêu nói: “Phải hỏi rõ về huyết mạch Long tộc trong người ta.”

Du Tiểu Mặc lựa lời nói:”Nhưng mà không phải anh đã nói có khả năng vị thân tín thúc thúc kia cũng không biết chuyện này sao, nếu không thì ông ấy phải nói cho anh biết từ trước rồi chứ.”

“Đó chỉ là một giả thiết, hơn nữa trong đầu ta đang có suy đoán khác.”

“Suy đoán gì?”

“À… Đợi ta xác nhận xong sẽ nói cho em biết.”

“… Thật ra anh định nói là ‘không nói cho em’ đúng không?”

“Những lúc thế này đừng thông minh như vậy, sẽ đả kích đến em đó.”

“Em đâu có muốn…” Nhưng nét mặt anh đang nói rõ lắm, chính anh muốn vậy thì có, em hỏi không được hả! Du Tiểu Mặc thẹn quá hóa giận.

Qua vài giây, Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu, nói như đinh đóng cột: “Em muốn đi theo anh.” Mấy câu này không phải hỏi thăm, mà là hắn đã quyết định rồi, đúng thế.

“Lý do?”

“Lâu lắm rồi em không được gặp đám Tiểu Cầu, cũng không biết chúng sống ở chỗ thân tín thúc thúc của anh ra sao, cho nên em muốn thăm chúng; còn nữa, bây giờ em lên tới tầng chín mươi chẳng có gì để làm, không có điểm tích lũy, em không vào được Ngự Thú thất và Minh Tưởng thất, cuối cùng…” Du Tiểu Mặc cúi đầu xuống, xấu hổ chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, “Lần này anh đi chắc phải mất một tháng, em sẽ không được gặp anh một tháng rồi.”

Lăng Tiêu bình tĩnh: “Nói thật đi.”

Du Tiểu Mặc lập tức đáp: “Anh phá của lắm, không đi theo, em sợ anh lại tiêu hết sạch linh tinh.”

Lăng Tiêu gõ đầu hắn một cái, lên giọng, “Ta rất phá của?”

Du Tiểu Mặc ôm đầu, “Đúng thế!” Đáp án kiên định lắm nhé, một trăm năm cũng không lay chuyển được đâu.

“Nói lại lần nữa xem.”

“… Anh không phá của.” A, một trăm năm trôi qua thật nhanh!

“Tốt lắm, lần này sẽ cho em đi theo.”

Đây là cơ hội mà hắn phải dùng tự tôn để đổi lấy đó!

Ra khỏi tửu lâu, hai người chậm rãi dạo phố, mặt trời đã chìm một nửa vào đường chân trời, ánh nắng chiều đỏ rực chiếu vào khiến khuôn mặt ai nấy đều đỏ ửng, bọn hắn cũng không vội vã quay về Tiêu Dao Viện.

“Du Tiểu Hắc!”

Du Tiểu Mặc đang há miệng định nói chuyện với Lăng Tiêu, đột nhiên có tiếng ai gọi sau lưng, quen quen, nhưng có thể là do quá lâu, hắn nhất thời không nghĩ ra nổi, mãi đến khi chủ nhân của giọng nói chạy đến trước mặt hắn.

“Vũ Thành?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn người này, ấn tượng về Vũ Thành vẫn khắc sâu lắm, nhìn thấy người này lại nhớ đến vụ biến vũ khí thành tơ lụa kia, bằng không thì trong cuộc đời hắn sẽ có thêm một người tên là Vũ Thành mỗi ngày thù hận hắn rồi.

Vũ Thành nhanh chóng liếc Lăng Tiêu, giải thích: “Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn tìm ngươi, nghe nói ngươi đã rời khỏi Trung Thiên, mãi đến mấy hôm trước mới nghe nói ngươi đã về, cho nên ta bảo thuộc hạ lưu ý hành tung của ngươi giúp ta, vừa hay tin ngươi ở đây ta liền chạy tới.”

Du Tiểu Mặc rất ngạc nhiên, không biết người này tìm mình có chuyện gì, bởi vì trong ấn tượng của hắn, sau sự kiện kia hắn vẫn chưa gặp lại người này.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Ta đến cảm ơn các ngươi.” Vũ Thành mở lời: “Lúc trước các ngươi từng đấu giá ở Luân Hồi Lâu cùng một tên mập, nếu không có chuyện này, cha ta không thể nào kéo một vị quản sự khác của Luân Hồi lâu xuống ngựa, cho nên ta muốn đích thân nói lời cảm tạ với các ngươi, lần này ta thiếu các ngươi một ân tình.”

Du Tiểu Mặc nghe mà mơ hồ, Luân Hồi lâu? Tên mập? Hắn có ấn tượng với cái thây đầy thịt mỡ của tên kia, nhưng đã quên sạch mặt mũi rồi, có vẻ là chuyện tốt nhỉ?

“Ngươi tới để nói cho ta biết về chuyện này?”

Thực ra chỉ cần Vũ Thành không nói, hắn vĩnh viễn không biết được chuyện này, lúc ấy Vũ Thành sẽ không nợ ân tình của hắn nữa, nhưng ngẫm kỹ lại là hiểu, dùng ân tình để đổi giao tình cũng lời lắm.

Về phần làm sao để vận dụng ân tình này, Du Tiểu Mặc suy tư một ngày, rốt cục cũng nghĩ ra một ý kiến hay, cho tới nay hắn vẫn không được tự do để làm một việc, mà Vũ Thành là sự lựa chọn hợp lý nhất.

7 nhận xét:

  1. Du Tiểu Heo~~ tiết tháo, tiết tháo!!!! Cưng đâu phãi vì 1 trái dưa leo mà đem tiết tháo rải đi như vợi chớ (° ▽ °)

    Trả lờiXóa
  2. Tiết tháo của DTM đã bị bán từ lâu a!!!

    Trả lờiXóa
  3. Tiết tháo bị bán từ hồi gặp ai kia rồi =))))

    Trả lờiXóa
  4. Còn tiết tháo nữa đâu mà rải nữa =)))) Với cả đổi tiết tháo lấy dưa leo bự thấy cũng đáng lắm ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ

    Trả lờiXóa
  5. Tiết tháo không còn, tự tôn cũng bay mất rồi, còn đâu nữa mà mất :))))))))))

    Trả lờiXóa
  6. thở ơ ➡ thờ ơ
    không đánh giá bao nhiêu linh tinh ➡ đáng giá

    Trả lờiXóa
  7. chủ nhà ơi, theo mình nhớ Vũ Thành của của tửu lâu Song Ngư, không phải Luân Hồi lâu @@

    Trả lờiXóa